Chỉ cần ông được lòng các đại thần, đến năm mười bảy tuổi cho dù Tiêu Lâm muốn giành lại ngôi vị cũng xem như không thể.
Dưới sự quản lý của ông, kinh thành phồn hoa lên không ít, bọn họ tất nhiên sẽ không thể đẩy Mã tướng quân ngã xuống mà chiếm ngôi.
Nhưng đều là nếu, đều bị gia tộc họ Cẩn phá hoại hết kế hoạch của ông.
Mã Tướng Quân tất nhiên không có lòng từ bi mà nhìn thấy người khác cầu xin liền cứu giúp, chẳng qua ông cứu Cẩn Huyên chính là muốn cô làm quân cờ của mình.
Không nghĩ tới Cẩn Huyên càng lớn lại càng khó quản, cuối cùng Mã Tướng Quân cũng không quản nổi mà mặc kệ, chỉ cần Cẩn Huyên không cản đường của ông, Mã Tướng Quân sẽ không triệt đi đường sống của cô.
Cẩn Huyên cảm thấy khoé mắt hơi ươn ướt không biết khóc lúc nào, chẳng qua chỉ là kí ức của nguyên thân nhưng trong lòng cô lại cảm thấy khổ sổ vô cùng, như người trải qua chuyện đó chính là Cẩn Huyên chứ không phải nguyên thân.
Dù sao cô đang trong thân thể nguyên thân, bị tác động đúng là có phần không tránh khỏi.
Cẩn Huyên dùng khăn tay mà chấm lên khoé mắt để nước mắt không trải ra mới ngẩn đầu.
Hốc mắt đỏ hồng, giọng nói hơi nghẹn lại trong cổ họng, nói:" Trả ơn? Ngài muốn ta trả ơn ngài thế nào."
Mã Tướng Quân cứu nguyên thân một mạng, cô thay mặt nguyên thân trả lại là chuyện đúng còn chuyện sai chính là Mã Tướng Quân cấu kết với giặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-lam-sung-phi-cua-thanh-thuong/3406976/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.