Điếu Điếu khóc không ra nước mắt, nói:" Hoàng hậu quá nhanh, nô tài thật sự không ngăn kịp."
Cẩn Huyên vừa đến đã căn dặn Tiểu Dung ở bên ngoài, không nói lời nào mà một mạch đi đến cửa đẩy vào.
Căn bản không kịp ngăn cản mà.
Các đại thần bên trong cũng chỉ ở lại thêm một lúc, Tiêu Lâm liền cho bọn họ trở về.
Đã đến giờ dùng thiện, không thể giữ người lại quá lâu.
Bọn họ cũng rất biết chuyện tuy trong lòng còn chuyện muốn nói nhưng vẫn nén xuống, trở về viết ra tấu chương ngày mai trình lên là được.
Phu thê người ta vừa mặn nồng không được bao lâu.
Bọn họ sao dám câu thêm thời gian.
Cẩn Huyên không rời đi mà ngồi bên ngoài đình, bánh cũng bày ra trên bàn, bộ dáng rất thưởng thức mà ăn.
Đám người đi qua nhìn thấy cảnh này liền cụp mắt, chân bất giác bước nhanh hơn.
Bọn họ sống đến từng tuổi này cũng chưa từng nhìn thấy thê tử nào đem bánh đến cho phu quân, phu quân bận việc liền bày ra ăn trước huống hồ người này còn là thánh thượng.
Bộ dáng thâm tình lúc nãy giống như ảo giác.
Cẩn Huyên thấy người rời đi liền phủi tay đứng dậy, còn cầm trà lên uống cạn mới nhấc chân đi vào.
Cẩn Huyên đẩy cửa bước vào đã thấy Tiêu Lâm ngồi trên vị trí cũ một cái nhúc nhích cũng không có, mắt vẫn dán chặt vào tấu chương trên tay.
Cẩn Huyên:" Chuyện Mã Tướng Quân hại Cẩn gia, chuyện này ngươi biết?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-lam-sung-phi-cua-thanh-thuong/3406977/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.