Tâm tình Kỷ Tang lúc này tương đối phức tạp.
Cô từ nhỏ đã xác định rõ ràng mục tiêu của đời người - gả cho một kẻ có tiền. Nhưng đến khi tới tuổi yêu đương rồi kết hôn, cô thế mà lại do dự. Ví dụ người đàn ông tên Triệu Tống kia, rõ ràng là có rất nhiều tiền nhưng cô chẳng thấy vui chút nào khi gặp mặt anh ta.
Kỷ Tang vùi mặt vào trong chăn, buồn bực đến nỗi ngủ không yên, rốt cuộc là vì sao nhỉ?
Nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt Kỷ Tang đột nhiên sáng lên giữa màn đêm, cô hiểu rồi!
Nhất định là vì Triệu Tống không đủ tiền!
Buổi sáng ngày hôm sau.
Thời Cảnh xuống lầu ăn sáng thì thấy ba mẹ Kỷ đều đã ngồi ở đó. Kỷ Hữu Chí híp mắt, khóe môi nở một nụ cười quỷ dị, nhìn chằm chằm anh.
Bước chân Thời Cảnh khựng lại trong giây lát, chậm rãi ngồi xuống phía đối diện ông, gật đầu thay cho lời chào hỏi.
Kỷ Hữu Chí cũng không để bụng, quay đầu trao đổi ánh mắt với Trần Ái Hoa rồi nói: "Chuyện của hai đứa Tang Tang kể cho cô chú rồi, bây giờ hai chúng ta đều đã biết."
Thời Cảnh đang rút khăn giấy, nghe được lời này, ngón tay không khỏi cứng đờ nhưng sắc mặt rất nhanh lại khôi phục như thường.
Chỉ thấy Kỷ Hữu Chí vỗ tay một cách hào sảng: "Đại Cảnh này, chúng ta từ nay về sau là người một nhà rồi! Cháu đừng có câu nệ như vậy, chú với cô đều là người dễ nói chuyện."
Thời Cảnh nghe được cái tên "Đại Cảnh" lập tức hiểu rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-danh-vien/1060232/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.