Gió biển mát rượi thổi qua những chiếc thuyền đánh cá. Dưới ánh nắng chói chang, làn gió làm cho cái cảm giác khô nóng của ngày hè bớt đi phần nào.
Tranh thủ thời gian nghỉ trưa, Thời Cảnh cẩn thận lục soát thêm mấy lần nữa chiếc thuyền đánh cá mà đêm hôm đó anh bị tập kích, nhưng không phát hiện thêm manh mối gì. Anh đứng nơi đầu thuyền, nheo mắt nhìn ra phía xa.
Cảng biển này ở vị trí vắng vẻ nhưng cách công ty không quá xa. Đứng ở chỗ này vẫn có thể nhìn thấy Kỷ Nghiêu ngồi xổm ăn cơm hộp cà tím trong phòng điều hòa.
Thời Cảnh vừa chú ý động tĩnh bên kia, vừa tìm một chỗ có vách ngăn, lấy điện thoại ra gọi.
"Alo, Thời tổng?" Đầu dây bên kia là tiếng của Đinh Hữu.
"Ừm." Thời Cảnh nhàn nhạn đáp lại, hỏi: "Bên trong tập đoàn có động tĩnh gì không? Những người tôi bảo cậu theo dõi thì sao?"
"Tất cả đều bình thường. Bọn họ không làm gì lạ cả." Đinh Hữu đáp lời, "Việc kinh doanh của tập đoàn do chú anh tiếp quản cũng không có vấn đề gì. Chỉ là Thời gia bây giờ đang tìm anh khắp nơi, thật sự không cần báo một tiếng cho Thời lão tiên sinh ạ?"
"Bây giờ chưa phải là lúc." Thời Cảnh ngừng lại trong giây lát, "Tối đa là một tháng sau, tôi sẽ đích thân về nhà cũ xin lỗi ông và mọi người."
"Vậy được rồi. Anh ở đó nhất định phải cẩn thận." Đinh Hữu cúp điện thoại.
Thời Cảnh cất điện thoại đi, trong đầu đầy những suy nghĩ hỗn loạn. Sở dĩ anh chỉ liên lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-danh-vien/1060233/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.