Kỷ Nghiêu liều mạng nháy mắt với Kỷ Tang, dò hỏi rốt cuộc cô đang làm cái quái gì, nhưng cậu chớp đến mỏi mắt, Kỷ Tang vẫn không thèm trả lời.
Kỷ Tang đẩy mạnh cửa phòng Kỷ Nghiêu ra, nói với Thời Cảnh: "Đêm nay anh đành phải ngủ với em trai em vậy."
Thời Cảnh khẽ nhíu mày: "Anh không có thói quen ngủ cùng với người khác. Nếu anh là vị hôn phu của em, tại sao anh không có phòng ở nhà em?"
Kỷ Tang mặt không hề biến sắc mà nói tiếp: "Bố mẹ em chê anh nghèo, luôn phản đối chúng ta ở bên nhau. Lúc trước em với anh tự đính ước với nhau, nên đêm nay em mới lén mang anh về. Nhưng mà anh yên tâm đi, em nhất định sẽ nói với bọn họ đồng ý cho anh ở rể."
Thời Cảnh: "...."
Thời Cảnh: "..Được rồi."
Kỷ Tang chớp chớp mắt, giống như vô cùng quan tâm mà hỏi: "Đúng rồi, đêm nay chuyện gì xảy ra với anh vậy, tự dưng sao lại không cẩn thận rơi xuống biển. May mà em bắt gặp, anh xem, em lại cứu anh thêm một lần nữa rồi. Nhưng mà anh thật sự không cần tới bệnh viện kiểm tra một chút sao?"
Tầm mắt Thời Cảnh dừng lại trên mặt cô trong giây lát, cố tình lờ đi giọng điệu thăm dò của cô, vẻ mặt bình tĩnh: "Không cần. Anh cũng không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra."
Kỷ Tang bất đắc dĩ nói: "Vậy được rồi. Tóm lại anh không sao thì tốt, nếu không em cũng không biết phải làm sao."
Đôi mắt cô rất đẹp, ánh mắt trong veo như làn nước mùa thu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-danh-vien/1060230/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.