Ánh trăng trên cao sáng tựa như bạc.
Nước biển rút dần từ bờ cát, Thời Cảnh lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại. Vừa mới khôi phục ý thức, anh liền nghe thấy âm thanh đầy ghét bỏ của ai đó.
Là một giọng nữ mềm mại chỉ là lời nói ra không được dễ nghe cho lắm.
Thời Cảnh chậm rãi mở mắt, ánh trăng chiếu lên từng đường nét lãnh đạm trên khuôn mặt anh.
Kỷ Tang dùng mu bàn tay xoa xoa mặt, tức giận nói: "Tỉnh rồi thì ngồi dậy đi. Định giả chết đấy à?'
Thời Cảnh có lẽ muốn ngồi dậy, nhưng cánh tay chẳng có chút sức lực nào. Thấy thế, Kỷ Nghiêu đành đi tới đỡ anh dậy. Kỷ Tang ngồi một bên, ôm lấy cánh tay rồi đưa mắt nhìn anh một cách lạnh lùng.
Thời Cảnh ngồi thẳng dậy, đưa tay sờ soạng cái trán mình. Nơi đó đã sưng lên thành một cục u to như bánh bao, là do Kỷ Tang đá.
Anh nghẹn ngào lên tiếng: "Vừa rồi...."
Kỷ Tang chột dạ, lập tức cướp lời anh: "Vừa rồi chúng tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy anh ngất xỉu trên bãi cát thôi!"
Kỷ Nghiêu: "...." cục u kia là từ đâu ra?
May mắn Thời Cảnh cũng không nghĩ gì nhiều mà chỉ hỏi: "Đây là đâu?"
Kỷ Tang nói tiếp: "Thành phố Ôn Châu."
Thời Cảnh nghi hoặc mà hỏi lại một lần: "Ôn Châu?"
Kỷ Tang nhìn anh đầy ngờ vực: " Thuộc nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa."
Thời Cảnh lại hỏi tiếp: "Bây giờ là năm bao nhiêu?"
Kỷ Tang cố đè nén cảm xúc phẫn nộ trong lòng: "Năm 2021. Anh bị thần kinh đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-danh-vien/1060229/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.