Gạo viết địa chỉ cho bà Thanh, tuy từ làng này sang bên ấy không xa, xong đường lòng vòng khó kiếm. Gạo nói với bà Thanh:
-Thím đi tìm người giúp, nhưng trong tâm thím phải mong muốn hòa giải, và bản thân thím phải ăn năn thì may ra mới được. Chứ thím đi chỉ có mục đích cứu con không thì khó lắm. Đừng nghĩ ma không biết gì, mình nghĩ gì người ta tỏ hết đấy.
Bà Thanh gật đầu hiểu chuyện , Gạo cũng đứng dậy đi về. Việc đã vượt qua tầm kiểm soát, và cũng chỉ còn hai ngày giành sự sống cho thằng Quý, Gạo mong tất cả đều bình an.
Trở về nhà khi mặt trời đã sắp sửa tắt nắng . Đến sân thấy Vui giặt quần áo cho ông Đỏ, còn Hiếu đang cho ông Đỏ ăn. Nhìn cảnh này Gạo cảm thấy nhẹ lòng biết bao nhiêu, không biết Hiếu có tử tế thật hay không, xong sự quan tâm này sẽ khiến ông Đỏ yên tâm và đỡ tủi thân được phần nào.
– Này!cho thầy ăn tử tế vào, chứ sức thầy có hạn, một lần bị đi ỉa nữa là thầy hẹo đấy.
Gạo đi vào nửa đùa nửa thật trêu vợ chồng nhà Hiếu, hắn lườm lườm em gái rồi lại cho thầy ăn ngon lành. Cả ngày dọn không biết bao nhiêu chuồng lợn khiến Gạo mỏi nhừ từ đầu đến chân, về đến nhà là chỉ muốn nằm ệch ra ngủ.
…. Sáng hôm sau, Gạo lại sang phụ con chị lười dọn chuồng. Nghe cái Thảo kể, đêm bên trong phòng thằng Quý có tiếng cười của đàn bà rất rợn, lúc thì lại khóc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-cua-cai-ngheo/2566563/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.