Hai cha con động viên nhau mà quên mất còn có cái Thảo ngồi cạnh, nó cứ như một người thừa ngồi đấy im bặt, tay vẫn cầm mấy quả xoài mụ Vui đưa cho. Nó trông thấy cái Gạo an ủi ông Đỏ vừa lạ lẫm, vừa có nét buồn. Chắc đây là lần đâu tiên nó quan sát kĩ em gái và thầy nó như vậy ,bởi từ trước đến giờ nó quan tâm gì đến người trong gia đình của nó đâu. Khi bước chân đi lấy chồbg, nó không nghĩ đến cảm giác của thầy, lẫn của Gạo, nó đi là đi,đi để đến với cuộc sống giàu sang mà đến ngủ nó còn mơ tới. Nhưng bây giờ , khi gặp bất chắc, nó bị lấp lửng ở giữa, ở cũng không được mà đi cũbg không xong. Ở thì có nguy cơ bị bóc mẽ còn về thì chẳng ai cần một đứa vô dụng chuyên gây sự như nó.
Sáng nay thảo lạ lắm, trầm tư quá đỗi, bỗng nhiên nó lại muốn ở nhà, chành chọe bắt nạt em gái , cãi nhau tay đôi với thầy. Đến giờ nó mới phát hiện ra khi ở nhà nó được mọi người thương nhất, có cái đùi gà hay miếng thịt nó cũng là người được ưu tiên. Nói là nhà nghèo, nhưng nó sướng nhất nhà, cả ngày chẳng phải làm gì vì đã có Gạo làm hết. Sang bên làm dâu nhà giàu, ấy thế mà gần như nó không được ăn miếng thịt nào ngon nghẻ ,mỗi lần muốn gắp miếng ngon bà Thanh chỉ lừ mắt một cái, nó phải biết ý rụt đũa lại. Nghĩ đến đây, khoé mắt nó cay cay ướt đẫm.
– Đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-cua-cai-ngheo/2566560/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.