Chương trước
Chương sau
Lần thứ hai đến thành phố W, Cam Lộ ngồi tàu lửa tốchành, tốc độ quả thật rất nhanh, chưa đến 3 tiếng đã đến nơi, ở ga xe lửa đã cóngười của ban tổ chức chờ sẵn đón tiếp và sắp xếp chỗ ở, cô ở cùng với một giáoviên nữ ở tỉnh bên, buổi chiều theo lịch trình đến một trường trung học trọngđiểm của thành phố W để nghe tiết giảng mẫu, buổi tối còn có một buổi tọa đàm.

Ngày hôm sau, sau khi buổi nghiên cứu, thảo luận kếtthúc, nghe giáo viên tiếp đón nói, nhà hàng nơi dùng cơm trưa cách khách sạnkhông xa, ăn cơm xong mọi người quyết định đi bộ về khách sạn, vừa đi vừa tròchuyện rôm rả.

Lần trước Cam Lộ đến thành phố này thật sự là ký ứckhông lấy gì làm vui vẻ. Nhưng cô không thích cứ chìm đắm vào nỗi đau đó để tựlàm khổ mình, giáo viên rất ít có cơ hội đi công tác, tạm thời trút bỏ côngviệc đơn điệu, lặp lại mỗi ngày đặc trưng của nghề giáo cũng có thể coi là mộtkiểu thư giãn. Ở đây thời tiết rất đẹp, gió xuân hây hây, không khí mát mẻ, côtheo lối bộ hành cùng đồng nghiệp vừa đi vừa trò chuyện, tâm trạng tự nhiên tốtlên rất nhiều.

Thượng Tu Văn gọi điện hỏi cô đang làm gì, cô đi tụtlại phía sau, cười nói: “Đang tản bộ. Đường này là đường Xuân Minh, trồng rấtnhiều cây dương, đường phố rất yên tĩnh.”

“Anh biết chỗ đó, mấy con đường gần đó đều bắt đầubằng chữ Xuân, đường Xuân Minh, đường Xuân Thâm, đường Xuân Hòa, đường XuânPhong, đường Xuân Giang.”

Cam Lộ thích thú với những tên đường đầy chất thơ ấy:“Mấy tên đường này thật đẹp, cũng rất phù hợp với mùa.”

“Hồi đó nhà anh ở trên đường Xuân Thâm, anh sống ở đógần 10 năm. Con đường đó song song với đường Xuân Minh, không xa lắm, trồng rấtnhiều cây bào đồng, mùa này sẽ ra hoa tím, rất đẹp.” Giọng nói Thượng Tu Văn cóvẻ mệt mỏi, “Anh có thời gian thì tốt quá, có thể đi cùng em.”

“Anh rất mệt phải không?”

“Ừ, có một chút.”

“Anh không phải đang ở trong phòng làm việc đấy chứ?”Thượng Tu Văn chỉ cười khẽ, cô bất lực nói: “Cứ bắt người khác làm thêm giờ vớianh như vậy không tốt chút nào, anh cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”

“Cuối tuần này còn phải tiếp vài khách hàng lớn, chắckhông có thời gian để về.”

“Em sẽ nói với mẹ. Em gần đến khách sạn rồi, anh đi ăncơm đi.”

Buông điện thoại xuống, Cam Lộ hỏi giáo viên đón tiếpmột nơi rồi nói mình đi lòng vòng một chút sẽ về khách sạn sau. Cô đi xuyên quamột con hẻm nhỏ, đi chừng 100 mét thì quả nhiên thấy một con đường tráng ximăng thẳng tắp.

Con đường này giống hệt đường Xuân Minh ban nãy cô đi,không hề rộng lớn, náo nhiệt, một sự yên ắng hiếm có ở một thành phố lớn. Nhưnghai bên đường không có loại cây bông hoa tím mà Thượng Tu Văn nói, cô trù trừmột lát, nhìn thấy bên đường có một cụ già đầu tóc bạc phơ đang chầm chậm tảnbộ, liền chạy đến hỏi: “Ông ơi, cho cháu hỏi một chút, đường này có phải đườngXuân Thâm không?”

Ông lão vô cùng thân thiện, gật đầu: “Phải.”

“Vậy những cây kia có phải cây bào đồng không ông?” Côchỉ một thân cây không cao to lắm bên vệ đường.

Ông lão cười: “Đó là cây huyền hoa, cây bào đồng mấynăm trước bị đốn hết rồi. Đáng tiếc làm sao, trồng mấy chục năm, toàn là câyto, nở hoa rất đẹp. Nhưng nghe nói thân nó xốp, không thích hợp trồng ở đườngbộ hành, lúc đó báo chí còn lấy ý kiến người dân về chuyện này nữa đấy.”

Cám ơn ông lão, Cam Lộ dọc theo đường bộ hành chầmchậm tiến về phía trước. Cô nghĩ, Thượng Tu Văn sau khi đóng cửa công ty củacha đã bán nhà, sau đó không quay lại thành phố này nữa, chứ đừng nói là đithăm lại nơi ở khơi gợi lại quá khứ này. Cái gọi là bãi bể nương dâu dường nhưchỉ là một cách nói phù phiếm, nhưng trong cuộc sống những thay đổi không thểkháng cự được mỗi giờ mỗi phút cứ lặng lẽ xảy ra.

Anh đã từng sống ở con đường này mười năm, nhìn hoabào đồng nở rồi lại tàn, từ tuổi thiếu niên non nớt đến tuổi thanh xuân căngtràn sức sống, từng có những tháng ngày hạnh phúc của tuổi trẻ bốc đồng, có mộtmối tình sôi nổi, cuồng nhiệt, đến khi lặng lẽ ra đi không quay đầu nhìn lại.

Còn thời niên thiếu của cô cũng là con đường nơi chônvùi biết bao kỷ niệm, hai bên đường là hàng cây ngô đồng cành nhánh chi chít,lá mọc um tùm, có những con hẻm nhỏ ngang dọc như mê cung, có bóng hình củangười con trai cao lớn. Những con đường tồn tại trong ký ức đã không còn nhưxưa, mỗi người đều có một quá khứ chỉ thuộc về riêng mình, ai có thể can dự vàoquãng thời gian không quay lại trong cuộc đời của ai?

Cuối cùng cũng đi đến đầu đường, trước mặt là đại lộrộng lớn xe cộ như mắc cửi, cô quay đầu nhìn tấm biển ghi tên đường Xuân Thâm,trong lòng thầm nói lời tạm biệt thay Thượng Tu Văn. Với những hồi ức còn lắngđọng trong lòng, cô phải tham dự vào cuộc sống hiện tại và tương lai của anh;thứ mà họ phải cùng đối mặt còn có những năm tháng tương lai vô tận phía trước.

Buổi trưa ngày hôm sau, hoạt động dao lưu giữa cáctrường kết thúc. Đa số giáo viên đều muốn nhân lúc cuối tuần đi thăm thú cảnhđẹp nơi đây, về muộn hơn một hai ngày. Cam Lộ đi thẳng đến bến xe khách đườngdài, ngồi xe đến thành phố J.

Toàn bộ lộ trình từ thành phố W đến thành phố J đều làđường cao tốc, khung cảnh hai bên đường tràn ngập cảnh sắc mùa xuân, đào hồngliễu xanh, những bãi cỏ xanh mướt chạy dài hút tầm mắt, xe chạy ba tiếng thìtới thành phố J, ra khỏi bến xe, cô bắt taxi đi thẳng đến văn phòng làm việctrong thành phố của công ty gang thép Húc Thăng. Hôm trước lúc Thượng Tu Văngọi điện cho cô, cô không hề nói đến chuyện hôm nay sẽ đến, cô muốn dành choanh sự ngạc nhiên thích thú. Nhưng đến nơi rồi cô vẫn còn chút do dự, khôngbiết có nên làm phiền anh làm việc không.

Cô nhìn đồng hồ, mới 3 rưỡi chiều, nếu đợi đến lúc anhhết giờ làm thì phải một mình đi loanh quanh thành phố này, cô suy nghĩ một látvẫn quyết định bước vào trong. Cô đứng nơi có sơ đồ tòa nhà nghiên cứu một lúc,xác định chỗ đặt văn phòng Húc Thăng, văn phòng chủ tịch ở tầng 16, cô mới bướcvào thang máy.

Cửa ra vào văn phòng đóng kín, một cô gái trẻ có vẻnhư thư ký ngồi ở bàn tiếp tân bên ngoài, hỏi cô bằng giọng khách sáo: “Xin hỏichị tên gì? Có hẹn trước với chủ tịch không ạ?”

Cô trước giờ làm việc ở trường học, chưa từng gặp quatình huống này, đành nói: “Tôi họ Cam, không có hẹn trước.”

“Xin lỗi, nếu không có hẹn trước, tôi e không thể sắpxếp cho chị gặp chủ tịch được ạ, xin đến văn phòng liên hệ với chủ nhiệm, trìnhbày ý định đến đây của chị, để chủ nhiệm sắp xếp bộ phận nào sẽ đón tiếp chịạ.”

Cô buồn cười nghĩ, xem ra trò gây ngạc nhiên này chắckhó mà thành công, cô lấy điện thoại ra, đang định gọi số của Thượng Tu Văn thìcô gái đó bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt khác lạ: “Chị có phải phu nhân của chủtịch Thượng không ạ?”

Cô hơi ngớ người ra: “Ồ, tôi là vợ Thượng Tu Văn.”

“Xin lỗi xin lỗi Thượng phu nhân, tôi vừa nãy khôngnhận ra chị.”

“Chúng ta chưa từng gặp mặt nhau, cô không biết tôicũng là bình thường.”

“Trên bàn chủ tịch có hình của chị. Xin mời chị vào,có cần tôi gọi cho chủ tịch Thượng không ạ? Anh ấy đi họp ở ủy ban thành phốrồi, không biết bao lâu nữa mới về.”

“Không cần, tôi ở đây đợi là được rồi.” Cam Lộ theo côthư ký vào phòng làm việc, bên trong trải thảm dày màu sậm, vô cùng rộng rãi,sáng sủa, cách bài trí mang màu sắc cổ điển, một chiếc bàn làm việc to kềnhcàng đặt ngay giữa phòng, một bên tường là kệ sách bày đầy sách, sát cạnh cửasổ là bộ bàn ghế thái sư chạm trổ rất đẹp. Tất cả đồ đạc trong phòng đều làmbằng gỗ thật sậm màu, trên tường treo bức thư pháp “Niệm Nô Kiều - Xích Bíchhoài cổ” của một nhà thư pháp nổi tiếng, rõ ràng đều mang phong cách của NgôXương Trí, Thượng Tu Văn không hề thay đổi khi tiếp quản nơi đây.

“Cám ơn cô, cô cứ làm việc của mình đi, tôi ngồi đâymột mình là được rồi.”

Cô thư ký đó “dạ” một tiếng rồi lui ra. Cô hiếu kỳ đilại trước bàn làm việc, trên bàn quả nhiên có đặt một khung hình, là ảnh chụpcô và anh trong tuần trăng mật ở Maldives.

Cô cầm khung hình lên xem, trong ảnh Thượng Tu Văn hơicúi đầu nhìn cô, nụ cười hiện lên từ đáy mắt cho đến khóe miệng, còn cô thìcười vô tư rạng rỡ.

Có tiếng gõ nhẹ cửa, cô thư ký mang một tách trà vào,cười nói: “Thượng phu nhân, chị cứ ngồi thoải mái. Ở đây có cả phòng vệ sinh,nếu mệt có thể vào phòng nghỉ nhỏ ở phía sau cửa, chủ tịch Thượng thường ngàyvẫn nghỉ ngơi ở đó. Tôi ở bên ngoài, cần gì cứ gọi ạ.”

Cam Lộ nói cảm ơn một lần nữa: “Cám ơn cô, nếu chủtịch Thượng có gọi điện về, đừng nói cho anh ấy biết tôi đến nhé.”

Cô thư ký trẻ dĩ nhiên tỏ ra thích thú với sự sắp đặtmang hơi hướng lãng mạn này, phấn khích cười gật đầu, bước ra ngoài vòng tayđóng cửa lại.

Cam Lộ ngồi trên chiếc ghế thái sư không lấy gì làmthoải mái đọc sách một lát, đọc chán cô bước tới cánh cửa ở gần kệ sách, bêntrong quả nhiên là một gian phòng nhỏ, có kê chiếc giường đơn, một chiếc ghếnằm, vô cùng sạch sẽ, gọn gàng. Mấy hôm nay ở chung phòng với người lạ, cô ngủkhông được ngon cho lắm, lại thêm hôm nay ngồi xe hơn ba tiếng đồng hồ, ítnhiều cũng đã thấm mệt, cô bỏ túi xuống, cởi áo khoác ngoài và giày lên giườngnằm, chẳng mấy chốc cô mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Đến khi có tiếng mở cửa bên ngoài cô mới giật mìnhtỉnh giấc, không biết là mình đã thiếp đi bao lâu, chỉ nghe tiếng Thượng Tu Vănvọng vào: “… Lập tức giao tài liệu này cho giám đốc Ngụy, bảo anh ấy đối chiếusố liệu với cô, thông báo cho các lãnh đạo phòng ban chiều nay sáu giờ họp.”

Cô thư ký vâng dạ rồi đi ra ngoài, Cam Lộ ngồi dậynhìn đồng hồ, đã gần 5 giờ rưỡi, không ngờ anh ấy còn phải đi họp, vất vả bậnrộn đến mức này khiến cô không khỏi xót xa. Cô đang định mang giày vào đi rathì lại nghe tiếng cửa mở bên ngoài, một người bước vào, giọng Thượng Tu Vănvang lên: “Cô Hạ, tôi nhớ là không có hẹn với cô, vả lại tốt nhất là cô nhớ gõcửa trước khi vào.”

Cam Lộ khựng người lại, giữ nguyên tư thế mới xỏ nửachân vào giày, tim đập loạn xạ. Cô chẳng có lý do gì để hồi hộp như thế, dườngnhư muốn lộ diện ngay nhưng lại không kìm được lòng hiếu kỳ muốn nghe tiếp câuchuyện, tâm lý mâu thuẫn này khiến cô cứ ngồi đờ ra không nhúc nhích.

Hạ Tĩnh Nghi bước đến gần bàn làm việc, trợn mắt nhìnanh, hỏi rít qua kẽ răng: “Thượng Tu Văn, chuyện mà Ngô Úy làm có phải do anhsai khiến không?”

“Chuyện gì?”

“Anh ta… đe dọa tôi.”

“Chẳng có liên quan gì đến tôi cả.” Thượng Tu Văn trảlời ngắn gọn.

Hai vai Hạ Tĩnh Nghi đột nhiên thả lỏng ra, vừa như làthở phào lại vừa như không còn thái độ hùng hổ đến hỏi tội người khác như bannãy nữa, giọng nói đã dịu đi rất nhiều: “Em biết, anh không bao giờ đối xử nhưthế với em Tu Văn ạ.”

Thượng Tu Văn không trả lời.

Hạ Tĩnh Nghi căng thẳng nói: “Xin anh hãy giúp em tìmNgô Úy ngay, bảo anh ta đưa cho em đoạn băng ghi âm đó, giá cả có thể thươnglượng.”

“Anh đã nói rồi, hành vi của Ngô Úy không liên quan gìđến anh, nếu em muốn giao dịch gì với anh ta thì hãy trực tiếp liên hệ với anhta.”

“Anh biết rõ anh ta hận em đến tận xương tủy, từ lâuđã muốn chơi xấu em, lần này đang bày mưu tính kế vùi dập em, làm sao chịu giaodịch với em?”

“E rằng anh không giúp gì được.”

“Tu Văn, anh có hiểu đoạn ghi âm đó có nghĩa gì không?Em thậm chí còn có thể ngồi tù vì nó.” Hạ Tĩnh Nghi không thể giữ bình tĩnh hơnđược nữa, giọng nói đầy tuyệt vọng.

“Anh ta ghi âm nội dung gì?”

Hạ Tĩnh Nghi cắn môi không nói gì, Thượng Tu Văn lạnhnhạt nói: “Anh không thể biết nội dung đó sao?”

“Em và lãnh đạo chủ chốt của xưởng luyện thép đã giaodịch một khoản… không nhỏ, thao túng đại hội công nhân viên thông qua phương ánsát nhập của Tỷ Tân. Không biết anh ta bằng cách nào mà có thể lấy được đoạnghi âm giữa chúng em.”

Là người luôn điềm tĩnh, lần này Thượng Tu Văn khônggiấu nổi vẻ kinh ngạc. Lần biểu quyết của hội nghị công nhân viên đó đã dẫn đếnkhông biết bao nhiêu là lời đồn thổi, quan trọng nhất là, nhân viên của xưởngcũng có rất nhiều ý kiến trái ngược nhau, thậm chí liên kết với nhau đến gặp cơquan chức năng. Hôm nay anh cũng đi dự hội nghị phát triển doanh nghiệp của ủyban thành phố, cũng có người đề cập với anh về chuyện này, nhưng ai cũng khôngtiện công khai đặt nghi vấn. Theo những gì anh biết, Ngô Úy sau khi nhận đượcyêu cầu ly hôn từ vợ, mới sực tỉnh ra, biết là đã trúng kế của Hạ Tĩnh Nghi,còn từng gọi điện thoại mắng nhiếc cô ta một trận, nhưng chỉ có một tràng cườimỉa đáp lại. Sau đó anh ta hành tung bất định, rất ít liên lạc với người nhà,bây giờ trong tay lại có chứng cứ then chốt như vậy, đúng là ngoài dự liệu củatất cả mọi người.

“Cô đã dám mạo hiểm, có gan đùa với lửa như vậy thậtngoài sức tưởng tượng của tôi, cô Hạ ạ. Cô cũng biết sự phản ánh của nhân viênbên đó, các ban ngành chính phủ cũng đã cảnh giác cao độ, sợ rằng sẽ có biến cốlớn không lường trước được.”

“Xin anh hiểu cho em, Tu Văn, em phải chịu rất nhiềuáp lực. Các dự án của toàn khu vực miền Trung vốn là do em phụ trách, nhưng ởđây lại tiến triển không thuận lợi, những dự án ở tỉnh lân cận lại bị NhiếpKiêm tiếp quản rồi, nếu lần này không sát nhập được xưởng luyện thép, sự nghiệpcủa em coi như chấm hết. Trước mắt anh giúp em tìm Ngô Úy đi anh.”

“Em nói anh ta đe dọa em, vậy thì chắc chắn đã ra điềukiện với em. Anh ta đòi những thứ gì?”

Hạ Tĩnh Nghi lại bấn loạn: “Vấn đề là ở đây, anh ta đãmở một phần đoạn băng đó cho em nghe, em hỏi anh ta cần bao nhiêu tiền, anh tacười lớn, chỉ nói hôm khác sẽ mở đoạn còn lại, nhưng chưa chắc là cho em nghe,có lẽ viện kiểm sát sẽ mời em đến uống trà nhanh thôi, bảo em tốt nhất là thuxếp dần đi, để tránh trở tay không kịp.”

“Đây không hàm nghĩa là một lời đe dọa.”

“Em nhất định phải lấy cho được đoạn ghi âm đó, dùphải trả bao nhiêu đi chăng nữa.”

Thượng Tu Văn trầm ngâm, Hạ Tĩnh Nghi bỗng nhiên đivào qua bàn làm việc, đến trước mặt anh, nắm lấy tay anh: “Tu Văn, em có thể từbỏ việc sát nhập xưởng luyện thép, thậm chí có thể viết báo cáo cho ông chủ từbỏ kế hoạch mua lại Húc Thăng. Xin anh hãy giúp em thuyết phục Ngô Úy, nhấtthiết không thể để đoạn băng đó lộ ra ngoài.”

“Em bình tĩnh lại đi.”

Thượng Tu Văn định rụt tay lại, thế nhưng Hạ Tĩnh Nghilại bước tới trước một bước nữa, vòng tay ôm chặt lấy anh, giọng bấn loạn: “Emtừng vào trại giam thăm anh trai, anh ấy chỉ lớn hơn em ba tuổi, bây giờ chẳngkhác gì một ông già, dù là đã được giảm án, nhưng còn hơn hai năm nữa mới đượcra tù. Mỗi lần từ trong đó trở về, em đều tuyệt vọng một thời gian rất dài, TuVăn, anh không biết em sợ hãi tới mức nào đâu.”

“Xin hãy buông tôi ra,” Thượng Tu Văn phiền muộn gỡtay cô ra, nhưng tay Hạ Tĩnh Nghi vẫn nắm chặt áo anh không buông, cơ thể mềmmại quấn lấy anh, mặt áp chặt vào ngực anh, anh chỉ cảm thấy một thứ gì đó nónghổi thấm vào áo mình, có vẻ như cô đang khóc.

“Tu Văn, em rất sợ, từ khi chia tay với anh, em luônlo sợ, trước nay chưa bao giờ được giải thoát. Em yêu anh, em đã không thể yêubất kỳ người nào khác nữa, cũng không thể có người nào yêu em như anh đã từngyêu. Em biết, việc sát nhập xưởng luyện thép và ý đồ mua lại Húc Thăng làm anhđau lòng, nhưng trước đó em không biết anh là cổ đông lớn của Húc Thăng, mãiđến khi anh thay Ngô Xương Trí giữ chức chủ tịch hội đồng quản trị, thì em đãlỡ trèo lên lưng cọp rồi.” Cô nấc nghẹn ngước mặt lên nhìn anh, “Anh phải hiểucho em, em không còn cách nào khác, Tu Văn ạ, ở Tỷ Tân em chỉ là một quản lýcấp cao thôi, em hiện giờ không có bất kỳquan hệ gì với Trần Hoa, nếu không có thành tích, em sẽ không con chỗ đứng nữa.Xin anh hãy hiểu em, em không hề cố ý muốn đối đầu với anh.”

“Được rồi, anh hiểu những hành động với tư cách lànhân viên Tỷ Tân của em, xin hãy buông tay ra, em làm như thế này anh rất khóxử.” Thượng Tu Văn muốn gỡ tay cô ra, cô lại quấn anh chặt hơn, không chịu buông.

“Tu Văn,” Hạ Tĩnh Nghi mở to đôi mắt đẹp ngấn lệ, nhìnanh cầu khẩn: “Anh không muốn thấy cảnh em ngồi tù đúng không?”

“Anh sẽ tìm cách liên lạc với Ngô Úy, nhưng…”

Không đợi anh nói hết, Hạ Tĩnh Nghi lập tức tỏ ra vôcùng mừng rỡ, nhón chân hôn lên môi anh, nói qua hơi thở: “Em biết, anh sẽkhông để em chịu tổn thương. Sau này em sẽ không hành xử cảm tính khiến anhphải tức giận nữa đâu…”

Không đợi Thượng Tu Văn giằng ra, cửa phòng nghỉ bậtmở, Cam Lộ từ trong bước ra, cô tái mét nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, lạnhlùng nói: “Có thể tạm dừng màn kịch kịch tính này lại một chút không?”

Thượng Tu Văn đẩy mạnh Hà Tĩnh Nghi ra, bước nhanh đếnbên Cam Lộ: “Lộ Lộ, em đến lúc nào thế?”

Cam Lộ không trả lời, ánh mắt hướng về phía Hạ TĩnhNghi, chỉ thấy cô ta đang tỳ tay xuống bàn giữ cân bằng, mặt vẫn còn vệt nướcmắt nhưng lại cười: “Thượng phu nhân, sao cô lại ở đây? Không phải là biết tôisẽ đến nên núp ở trong chờ bắt gian đấy chứ. Tôi cứ nghĩ cô là thiên tài giảcâm giả điếc cơ đấy, sao đột nhiên chịu không nổi nữa rồi à?”

Thượng Tu Văn nghiêm giọng nói: “Đủ rồi, cô Hạ, mời côvề cho.”

Hạ Tĩnh Nghi chỉnh lại trang phục và đầu tóc: “Được,Tu Văn, liên lạc được với Ngô Úy thì gọi cho em ngay nhé.” Cô ta dường như đãcó được lời hứa của anh, vẻ mặt điềm nhiên, kiêu hãnh ra về.

“Lộ Lộ, sao em lại đến đây?”

“Em vốn dĩ muốn cho anh một sự ngạc nhiên, nhưng ngườingạc nhiên lại chính là em.”

Cam Lộ cố gắng hít thở sâu để giữ bình tĩnh, nhưngnhìn thấy chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, xộc xệch anh đang mặc trên người, phíatrước ngực áo vẫn còn một mảng ướt do nước mắt thấm vào, cô bỗng dưng phẫn nộ,quay người định bỏ đi, Thượng Tu Văn lập tức kéo cô lại.

“Lộ Lộ, nếu em ở trong đó chắc cũng biết, cô ta tựxông vào, anh không hề có ý gì với cô ta.”

“Em không bước ra bảo dừng lại, có trời mới biết tiếptheo sẽ có chuyện gì. Em không muốn làm khán giả bất đắc dĩ xem phim đồi trụy.”Cam Lộ hậm hực nói, giằng ra khỏi tay anh, nhưng anh ôm cô chặt hơn, vẻ mặtkhông chút hoảng hốt, ngược lại còn ẩn hiện một nụ cười.

“Anh thích sự ngạc nhiên em dành cho anh hôm nay, LộLộ”. Anh dịu dàng nói, nụ cười mỉm ấy càng lúc càng rạng rỡ.

Cam Lộ không thể hiểu nổi thái độ của anh, lại càngtức giận hơn, định quay người bỏ đi một lần nữa, thì đập vào mắt cô là vệt sonmôi của Hạ Tĩnh Nghi trên áo Thượng Tu Văn, lại một nỗi căm phẫn trào dâng, côdùng hai tay cật lực đẩy anh ra: “Dơ quá đi, buông em ra.”

Thượng Tu Văn cúi đầu xuống nhìn, hiểu ra vấn đề bènbuông cô ra, cởi cà vạt, rồi mở từng chiếc cúc áo, cởi bỏ áo sơ mi, để trầnthân trên, rồi lại dang tay ôm lấy cô, mặt cô đỏ gay, tức giận né mặt sang mộtbên: “Mới được người phụ nữ khác hôn, không được đụng vào em.”

Thượng Tu Văn cười ha ha, lại không biết làm thế nào:“Anh đi đánh răng nhé, chịu không?”

Cam Lộ trợn mắt nhìn anh, muốn dằn lòng để bình tĩnhlại nhưng lại không nuốt nổi sự khó chịu này vào trong, hậm hực nói: “Được, anhđi đánh răng đi, chừng nào em bảo dừng lại mới được dừng lại.”

Thượng Tu Văn tưởng thật kéo tay cô vào nhà vệ sinh,bên trong đúng là có bàn chải, kem đánh răng, anh ra vẻ nghiêm túc cầm ly hứngnước, nặn kem, bắt đầu thong thả đánh răng, không có chút gì là sắp dừng lại.

Cam Lộ đứng trước cửa nhà vệ sinh, có thể thấy nhữngmúi cơ rắn chắc trên tấm thân của anh đang lên xuống nhịp nhàng theo từng cửđộng của anh. Cô không thể làm mặt lạnh thêm được nữa, đồng thời cảm thấy hànhđộng của mình thật sự quá trẻ con, đành ho húng hắng vài tiếng: “Được rồi đượcrồi, em bỏ qua cho anh đấy.”

Thượng Tu Văn thong thả súc miệng, đặt ly xuống, vừacầm khăn lau mặt vừa nói: “Thượng phu nhân, cám ơn em khai ân, tiếp tục đánhnữa chắc nướu răng anh chảy máu mất.”

“Hứ, ai bảo anh không đẩy cô ta ra ngay.” Cam Lộ làubàu, quay người bỏ đi, Thượng Tu Văn vứt khăn sang một bên kéo cô lại.

“Vậy tại sao em không bước ra ngay lúc đó.”

“Em… muốn xem xem anh có thể dửng dưng được bao lâu?”

Thượng Tu Văn ôm lấy cô, áp sát vào mặt cô, hơi thởthơm mùi bạc hà mát lạnh phả vào mặt cô: “Vậy em nên tiếp tục ở trong đó xemkhả năng chịu đựng thử thách của anh mới phải.”

“Người đàn ông của em sao có thể để người phụ nữ kháclợi dụng?”

Thượng Tu Văn ngẩn người, từ từ nghiêng mặt sang mộtbên, cô nghĩ là anh đang tức giận, bất an nói: “Thật ra em cũng biết, anh khôngthể nào có gì với cô ta, em đã từng nói sẽ tin tưởng anh, nhưng…” Cô bỗng nhiêncảm thấy có gì đó không đúng, cơ thể đang áp sát vào người cô hơi rung lên, cônghoẹo đầu nhìn kỹ, thì ra anh đang cười khùng khục.

Cô có hơi tức giận, lại có chút xấu hổ, đẩy mạnh anhra, nhưng nào có đẩy được. Anh ôm cô thật chặt, tiếng cười khùng khục trong cổhọng bật ra thành tiếng cười lớn. Lần đầu tiên cô thấy anh cười thoải mái, tựnhiên đến vậy, không hề có chút dè dặt thường thấy, dường như tất cả những gìkhông vui chỉ là những chuyện vặt vãnh không đáng nhắc đến, chỉ khi đứng trướcmặt anh, cô mới có thể cảm nhận trọn vẹn niềm vui đang trào dâng trong lònganh, đó mới là quan trọng. Cô lại một lần nữa tan chảy vì nụ cười của anh, thảlỏng đôi môi đang mím chặt lại, cũng không nén nổi bật cười thành tiếng.

“Lộ Lộ.” Anh cuối cùng cũng ngừng cười, thì thầm gọitên cô, cô quan sát mặt anh thăm dò, nghĩ chắc anh có gì muốn nói, nhưng anhcúi đầu xuống, hôn lên môi cô.

Nụ hôn đó từng chút từng chút len lỏi vào trong cô, côbị anh ép lùi về sau, lưng áp vào tường, cô cảm thấy sau lưng là bức tường kiêncố mát lạnh, phía trước lại là cơ thể đang hừng hực sức nóng của anh, sự đốilập kì lạ này khiến người cô run lên. Lúc đầu cô còn bị động đáp trả lại nụ hôncủa anh, nhưng lưỡi anh liên tục khiêu khích, xoắn xuýt, nhịp thở của cô dầndần trở nên hỗn loạn, gấp gáp, nụ hôn của anh từ từ di chuyển sang tai cô rồixuống cổ, ngón tay bắt đầu tháo từng chiếc cúc trên áo sơ mi của cô, cô phảnkháng yếu ớt: “Đừng… đây là nơi làm việc mà.”

Vừa dứt lời, sau hai tiếng gõ cửa, cô thư ký đẩy cửathò đầu vào: “Chủ tịch Thượng, mọi người đều đã có mặt ở phòng họp…” Cô độtngột dừng lại, giật bắn người nhìn cảnh tượng bày ra trước mắt lắp bắp nói:“Xin lỗi, xin lỗi.” Rồi lập tức rút lui.

Cam Lộ mặt đỏ như gấc chín, vội vàng cài cúc áo lại:“Anh bỏ tay ra đi.”

Thượng Tu Văn không hề tỏ ra ngượng ngùng, cười nói:“Để anh bảo thư ký thông báo với mọi người hủy cuộc họp hôm nay, có thể về nhàrồi.”

Cam Lộ giật mình kéo tay Thượng Tu Văn đang dợm bướcđịnh đi ra ngoài, “Bộ dạng của anh thế này mà ra ngoài không biết cô ấy sẽ nghĩgì nữa.”

“Nhiều lắm thì lời ra tiếng vào sau lưng ông chủ thôimà, đó cũng là một trong những phúc lợi của nhân viên.” Thượng Tu Văn cười hípmắt, “Vả lại thường ngày anh nghiêm túc thái quá, hiếm có dịp thành đề tài chohọ mua vui, em không thể tước đoạt niềm vui ấy của họ được.”

“Đừng đùa nữa, anh đi họp đi, em ở đây đợi anh.”

“Đợi một chút,” Thượng Tu Văn nhấc bổng cô lên, bế đếntrước bàn làm việc, đặt cô ngồi lên bàn, anh một tay ôm cô, một tay lấy điệnthoại di động gọi cho ai đó, một lúc sau, đầu dây bên kia mới có người trả lời.

“Anh Ba, anh đang ở đâu thế?”

Cam Lộ được anh ôm chặt trong tay, khoảng cách rất gầnnên có thể nghe tiếng Ngô Úy rõ mồn một: “Đang ăn cơm với bạn, Tu Văn, tôi biếtlà cậu sẽ tìm tôi mà. Con đàn bà xấu xa đó cầu cứu cậu chứ gì?” Kèm theo là mộttràng cười đắc ý.

“Sao anh lại có được đoạn băng ghi âm đó?”

“Tôi tất nhiên là có cách của tôi, cái này cậu khôngcần biết làm gì.”

“Được thôi, bây giờ anh định thế nào?”

“Làm gì ấy à? Con đàn bà ngu ngốc đó cũng hỏi tôi nhưthế, lại còn hỏi tôi cần bao nhiêu tiền nữa chứ,” Ngô Úy dè bỉu nói, “Cô ta chomình là ai chứ, chỉ là người làm thuê mà thôi. Cô ta có nổi bao nhiêu tiền, tôiđể tâm làm gì? Cô ta chơi tôi khoái trá lắm mà, bây giờ đến lượt tôi chơi cô tarồi. Tu Văn, cậu không phải muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy chứ?”

Thượng Tu Văn không trả lời câu hỏi của anh ta: “Chúngta gặp nhau đi, tôi muốn nghe đoạn băng đó, cũng muốn cậu nghe.”

“Ông già đáng lẽ phải cám ơn tôi mới phải, không cótôi ra tay, chuyện này sao có thể biến chuyển thế được. Đến khách sạn Cao Đănggặp tôi, hơi muộn một chút, tầm sau hơn 11 giờ tôi mới về.”

Thượng Tu Văn đồng ý rồi tắt máy.

Cam Lộ nghiêng đầu nhìn anh: “Anh định bảo anh ta đưađoạn băng ghi âm đó cho Hạ Tĩnh Nghi sao?”

“Anh ta đến lời cha mình còn không để vào tai, huốnggì là anh.” Thượng Tu Văn lắc đầu, “Hơn nữa, anh đâu có hứa giúp cô ta. Anh cầnphải biết rõ Ngô Úy nắm trong tay bằng chứng gì đã.”

“Nếu bằng chứng đó thật sự có thể khiến cô Hạ… ngồitù, anh sẽ làm thế nào?” Cam Lộ đắn đo rất lâu, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.Nhưng lời vừa thốt ra, cô lại có chút xem thường bản thân, mìn muốn nghe câutrả lời thế nào chứ? Mình ghét cô ta, ghét đến mức mong muốn cô ta ngồi tù,biến mất khỏi tầm mắt của mình sao? Ý nghĩ này khiến cô giật nảy mình.

Thượng Tu Văn trầm ngâm: “Hối lộ lãnh đạo doanhnghiệp, thao túng hội nghị công nhân viên, chuyện này không lớn cũng chẳng nhỏ,nếu Ngô Úy có ý định trả thù cô ta, cô ta sẽ rất phiền phức.” Anh dừng lại,dường như đang nghĩ gì đó, Cam Lộ cũng giữ im lặng. Anh bỗng dưng nắm lấy vaicô, thật chặt, “Lộ Lộ, trong chuyện này, anh cần lòng tin của em.”

Ánh mắt Cam Lộ chạm mắt anh, chỉ thấy đôi đồng tử đennhánh của anh bình lặng mà chăm chú, trái tim đang rối bời của cô như được ánhmắt đó vuốt ve, đột nhiên trấn tĩnh trở lại. Cô dịu dàng nói: “Em không nhẫntâm đến vậy, nhất định muốn anh tiễn cô ta vào tù mới hả lòng hả dạ. Nhưng nếuanh muốn giúp cô ta, anh phải giữ chừng mực: rõ ràng em không đại độ đến mức códiễn vai thánh mẫu, cam chịu để người đàn ông của mình thành kẻ si tình vớingười phụ nữ khác.”

Trên gương mặt anh tuấn của Thượng Vũ Văn thoáng hiệnmột nụ cười, vẫn chăm chú nhìn vào mắt cô, anh dịu dàng nói: “Anh hiểu, em yêntâm. Dù làm bất cứ điều gì anh nhất định sẽ suy nghĩ đến cảm nhận của em trướctiên.”

“Anh đi họp đi, họ chắc đợi sốt ruột rồi đó. Đúng rồi,họp vào giờ này đều không cần ăn cơm sao?”

“Bình thường thư ký sẽ gọi người ta đem đến, nhưng emyên tâm, hôm nay anh sẽ chỉ họp trong thời gian ngắn thôi.” Thượng Tu Văn mở tủquần áo, lấy ra một chiếc áo sơ mi sạch sẽ mặc vào, vừa cài nút áo vừa đi rangoài, “Đợi anh 15 phút thôi, anh sẽ quay lại ngay.”

Thượng Tu Văn quả nhiên chỉ họp đúng 10 phút.Lúc anh dẫn Cam Lộ ra ngoài thì gặp anh rể thứ hai Ngụy Hoa Sinh ở thang máy,Cam Lộ vội vàng gọi “anh rể”, anh cũng cười gật đầu chào cô.

“Anh Hai,” ở những nơi riêng tư, Thượng Tu Văn vẫn gọihai người con rể của Ngô Xương Trí theo đúng thứ bậc trong gia đình, “Anh Bagần đây có về nhà không?”

Hai người con gái họ Ngô đều đã lấy chồng nhưng ở cáchnhà cha mẹ đẻ rất gần, thường sang đó ăn cơm. Ngụy Hoa Sinh cười gượng: “Về nhànào? Chú cũng biết cậu ta với ông già vừa gặp nhau đã sinh chuyện mà. Còn VũPhi vẫn kiên quyết đòi ly hôn, không thể hòa giải được nữa, đã dọn về nhà mẹ đẻrồi, ông già muốn thăm cháu nội đều phải gọi điện hẹn trước mới được gặp.”

“Dạo này anh có gặp anh ta ở ngoài không?”

“Mấy ngày trước anh đi dùng bữa cùng khách hàng có gặpcậu ta,” Ngụy Hoa Sinh nhíu mày nghĩ ngợi, “Cậu ta đang bàn chuyện với một nhómngười, theo anh thấy, mấy người đó đều là những tay chuyên đi thu thập, rình mòtin tức có tiếng ở đây, chẳng phải loại đàng hoàng gì.”

Thượng Tu Văn gật đầu, Ngụy Hoa Sinh nói: “Tu Văn, dẫnCam Lộ cùng về ăn cơm nhé.”

“Giúp em nói với cậu một tiếng, để hôm khác. Cô ấy hômnay mệt rồi, muốn nghỉ sớm.”

Thượng Tu Văn dẫn Cam Lộ đến một nhà hàng không lớnlắm gần công ty, ông chú nhà hàng rõ ràng quen biết anh, lập tức đưa họ vào mộtgian phòng nhỏ, anh chọn đại vài món ăn: “Ăn tạm ở đây vậy, ngày mai anh sẽ đưaem đi ăn đặc sản nhé.”

“Mọi ngày anh thường ăn ở đâu?”

“Ngoài những lúc tiếp khách, thi thoảng về nhà cậu ăncơm, thời gian còn lại toàn ăn ở đây, khá là tiện lợi, yên tĩnh. Lộ Lộ, có lúcthật sự rất muốn ăn cơm em nấu.”

Cam Lộ như nghẹn lại, thấy sống mũi mình cay cay:“Được, ngày mai em sẽ đi siêu thị mua thức ăn về nấu cho anh, anh muốn ăn lẩuthập cẩm đúng không?”

“Anh muốn ăn lẩu thập cẩm, anh còn muốn ăn thăn bò sốtcà nữa. Nhưng hôm nay, thứ anh muốn ăn nhất.”Anh vươn tay ra nắm lấy tay cô, ghésát vào tai cô, giọng nói khàn khàn, thong thả, hơi thở nóng hổi của anh phảvào tai cô, “Là em.”

Sự khiêu khích và ham muốn thẳng thừng này khiến mặtCam Lộ đỏ lên như gấc chín, tim cô đập thình thịch, quay mặt sang chỗ khác,không dám nhìn anh.

Thức ăn nhanh chóng được dọn lên, hai người ăn trongim lặng. Sau khi gọi tính tiền, Thượng Tu Văn nắm tay Cam Lộ cùng đi ra xe, lênxe chưa kịp yên vị anh đã phóng vút đi, khác hẳn với vẻ điềm đạm, thong thảthường ngày của anh, chiếc Lexus nhanh chóng tăng tốc lao ra phỏi hầm đậu xe,rẽ ra đường lớn. Đèn hai bên đường lướt qua cửa kính xe, trong xe lúc sáng lúctối, Cam Lộ không nhìn rõ biểu hiện trên gương mặt Thượng Tu Văn, chỉ lặng lẽngả đầu tựa vào thành ghế, để mặc gió xuân mơn man da mặt, thổi những lọn tócbay bay.

Hai người không nói gì với nhau suốt dọc đường, ThượngTu Văn lái xe đến biệt thự ở ngoại ô của Ngô Xương Trí, sau khi đến thành phố Jlàm việc anh mượn luôn nơi này để ở. Anh nhấn điều khiển mở cổng lớn, rồi chạyxe vào, nhưng không cho xe vào ga-ra mà dừng lại ngay trước cửa nhà, sau đóxuống xe đi vòng sang phía Cam Lộ mở cửa cho cô. Cô vừa bước một chân xuống anhđã đưa tay kéo cô ra, ôm vào lòng, cúi xuống hôn cô.

Đây là sự tiếp xúc sau một thời gian gián đoạn, hay làmột sự khởi đầu hoàn toàn mới? Tất cả mọi vấn đề khiến cho họ xa cách nhautrong thời gian qua đã được giải quyết rồi ư? Là sự giao hoan về thể xác kéohai trái tim lại gần nhau, hay là ngược lại, trái tim đã lựa chọn, tình nguyệnđể hai thể xác kết hợp với nhau - cô chẳng còn suy nghĩ được thêm gì nữa. Thếnhưng cô biết, từ lúc cô bước lên xe khách đến thành phố J, cô đã có quyết địnhcho mình.

Anh dìu cô đi xuyên qua phòng khách đến gian phòng anhđang ở. Anh không bật đèn, nhưng ánh trăng hắt vào căn phòng mang màu sắc cổđiển từ ô cửa sổ không kéo rèm cửa, sáng trong như nước, những mảng sáng tốiđan xen nhau khiến căn phòng trở nên huyền ảo, mộng mị.

Khi Thượng Tu Văn đẩy cô xuống chiếc giường chạm trổhoa đậm chất Trung Quốc, làn da trần của cô tiếp xúc với tấm trải giường bằnglụa, cảm giác êm dịu mát lạnh đó khiến cô định thần lại trong phút chốc, cônghi hoặc nhìn lên chiếc màn ngủ được căng ra ở phía trên, bất chợt như có ảogiác hình như mình đã vào nhầm chỗ, thế nhưng cơ thể Thượng Tu Văn liền sau đóphủ lên người cô, cái hôn này tiếp cái hôn kia nóng bỏng, ướt át khiến cô chẳngcó sức lực để nghĩ xem đây là đâu nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.