Ăn cơm xong, Cam Lộ dọn dẹp chén bát, dặn dò ông Camlên giường nghỉ ngơi: “Dì Vương nói chút nữa dì về, đồ ăn buổi tối con cũng muarồi, đều để trong tủ lạnh. Tụi con về đây ạ.”
Ông Cam gật đầu: “Ừ, về đi, không cần phải đến đâythường xuyên đâu, rảnh rỗi đến là được rồi.”
Hai người xuống lầu, Thượng Tu Văn nói: “Còn sớm, anhgiúp em thu dọn đồ đạc trước.”
Cam Lộ gật đầu. Hai người đi hai xe riêng, về đến nhàPhùng Dĩ An, Thượng Tu Văn hỏi cô: “Những thứ nào cần mang về?”
Cam Lộ nhìn quanh nhà, sau khi đến đây ở, Thượng TuVăn lần lượt đem rất nhiều đồ đạc sinh hoạt hàng ngày đến cho cô, bây giờ phảidọn hết, trả lại nguyên trạng căn nhà cho Phùng Dĩ An thật không phải là chuyệnđơn giản.
“Tu Văn, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một lát đượckhông?”
Thời gian gần đây, đây là lần đầu tiên cô chủ động yêucầu nói chuyện, Thượng Tu Văn dĩ nhiên gật đầu, hai người ngồi xuống sô pha ởphòng khách, nhưng Cam Lộ lại không biết bắt đầu từ đâu. Thượng Tu Văn nắm lấytay cô, nhẹ nhàng nói: “Nếu em vẫn phiền lòng về nghĩa vụ vợ chồng mà hôm trướcnói, anh sẽ kiên nhẫn chờ đến khi nào cả sức khỏe và tâm lý của em hoàn toànchấp nhận anh.”
Mặt Cam Lộ bất chợt đỏ lên, nhưng trong lòng phải thừanhận rằng người đàn ông này luôn đoán biết được những tâm sự thầm kín tronglòng cô. Nhưng càng như thế cô càng thấy muộn phiền: “Tu Văn, em đã đồng ý dọnvề nhà, dù có cố chấp thế nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-co-tinh-yeu/1937648/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.