Cam Lộ lười biếng lê bước vào buồng thang máy, đến nơicô lấy chìa khóa mở cửa bước vào nhà, tay theo thói quen lần mò ấn công tắc đènở bên trái thì đụng phải tường, lúc đó cô mới sực tỉnh, ý thức được mình bâygiờ đang đứng trong nhà Phùng Dĩ An. Cô đã sống ở đây hơn nửa tháng nhưng vẫnkhông quen vị trí công tắc đèn, mỗi lần về đều tưởng như về căn nhà chung sốngcùng Thượng Tu Văn và Ngô Lệ Quân, phải ấn hụt trước rồi mới ấn đúng công tắc.
Cô bỗng nhiên không muốn cử động nữa, mệt mỏi tựangười vào cửa, nhắm mắt lại nghĩ, chẳng lẽ phải ở nhà người khác luôn sao, cứ ởcái trạng thái không chiến không hòa với Thượng Tu Văn như thế này mãi sao?
Ban đầu cô còn lấy cớ cha nằm bệnh viện, bây giờ ôngCam đã sắp xuất viện về nhà rồi, Thượng Tu Văn đang ở thành phố J mấy hôm rồikhông gặp, cô một mặt thấy nhẹ nhõm một mặt lại chua xót nghĩ, cứ kéo dài thếnày hộ có lẽ sẽ càng khó nói chuyện đàng hoàng với nhau.
Đột nhiên, cô ngửi thấy mùi khói thuốc trong phòng,nghi ngờ mở mắt ra, sau khi mắt đã thích nghi với bóng tối trong nhà, cách mộtbậc thềm cô chỉ thấy trên ghế sô pha thấp thoáng bóng một người ngồi, một đốmđỏ đang cháy sáng. Cô giật mình hoang mang với tay bật liền bốn công tắc đèntrên tường, ánh sáng từ các loại đèn phút chốc bao trùm cả gian phòng khách,Thượng Tu Văn thình lình xuất hiện trước mặt cô.
Anh ngồi ngửa đầu tựa người vào sô pha, hai ngón taykẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-co-tinh-yeu/1937646/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.