Chương trước
Chương sau
Giang Tiểu Lâm chẳng nói chẳng rằng đi lấy giấy đăngký kết hôn, dù không tổ chức đám cưới cũng chẳng đi tuần trăng mật, thậm chíchẳng cho mọi người ăn kẹo mừng gọi là, nhưng tin kết hôn của cô vẫn lan truyềnkhắp trường.

Lúc Cam Lộ hết tiết dạy về văn phòng, thì nghe đồngnghiệp đang bàn tán xôn xao.

“Sao cô biết được thế?”

“Cô ấy đã dọn ra khỏi ký túc xá trường rồi. Nghe nóiđối phương là công chức, cán bộ ngoại giao, góa vợ, có đứa con gái hơn 5 tuổi.”

“Chẳng trách không đãi rượu cũng chẳng có pháo hồng.Nói theo kiểu cũ thì là làm vợ lẽ.”

“Đúng là đầu óc cổ hủ, nhà cô giáo Giang ở nông thôn,nặng gánh gia đình, đây mới là sự lựa chọn sáng suốt.”

“Nói cũng phải, bây giờ nghe nói rất nhiều thiếu nữtuổi xuân mơn mởn lại thích tìm cho mình một người đàn ông chững chạc có sựnghiệp vững vàng, người ta có vợ rồi cũng chẳng thành vấn đề. Cuộc hôn nhân nàycủa cô giáo Giang là bình thường đấy chứ, cũng rất tốt nữa.”

Cam Lộ dĩ nhiên không tham dự vào cuộc bàn tán ấy, đầuóc cô hiện giờ bị vấn đề của mình chiếm chọn, chẳng còn tâm trí hơi sức đâu màđể ý đến số phận người khác, nhưng cô vẫn có chút cảm thán.

Đối với người ngoài cuộc, hôn nhân của Giang Tiểu Lâmlà một sự lựa chọn khôn ngoan, tình yêu dĩ nhiên bị người ta lờ đi. Cô đang đốimặt với nguy cơ chưa từng có trong hôn nhân, không thể không suy nghĩ, rốt cuộcthứ mà mỗi người muốn có được từ hôn nhân là gì.

Cô chưa từng gặp phải khó khăn như Giang Tiểu Lâm. Lúcđồng ý lời cầu hôn của Thượng Tu Văn, cô còn rất trẻ, hoàn toàn có thể lựa chọncho mình một cuộc sống tự do tự tại hơn, ít ra lúc đó điều kiện của Thượng TuVăn bày ra trước mắt cô không phải là lý do để cô bị mê hoặc mà nói lời đồng ý.Cô có thể thẳng thắn nói rằng, sự lựa chọn của cô không hề mang màu sắc lợilộc.

Thế nhưng sau khi trải qua cuộc hôn nhân có thể nói làhòa hợp hơn hai năm, cuộc sống của cô bỗng dưng trở nên rối rắm. Cô thậm chí suýtchút nữa buột miệng nói với anh hai chứ “ly hôn”.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy đau đầu khôn tả.

Thời gian này cô bận đến đầu tắt mặt tối, vừa phải lênlớp vừa phải chạy đến bệnh viện, chút thời gian hạn hẹp còn lại thì để chuẩn bịgiáo án, không còn sức lực để nghĩ ngời gì nữa.

Bây giờ tình hình sức khỏe của ông Cam đã ổn định,bệnh cảm của dì Vương cũng đã khỏi, có thể tiếp tục tới lui bệnh viện chăm sócông, cô cũng dễ thở hơn được phần nào. Nhưng sự nhẹ nhõm này chỉ là về mặt thểxác mà thôi, tâm trạng cô vẫn căng như dây đàn.

Hết giờ làm, Cam Lộ lái xe đến bệnh viện thì thấyPhùng Dĩ An đang ngồi trò chuyện cười đùa rất vui vẻ với cha mình. Cô khôngkhỏi ngạc nhiên: “Dĩ An, sao anh lại rảnh rỗi ghé đây?”

“Hôm qua tôi đến thành phố J dự cuộc họp, mới nghe TuVăn nói cha chị nằm viện, dĩ nhiên phải đến thăm rồi.”

Sau hôm nói chuyện gần như trở mặt với nhau ở bãi đậuxe, Thượng Tu Văn đưa cô về nhà, rồi lập tức ra về. Mấy hôm nay anh đều ở thànhphố J, Cam Lộ ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm, bây giờ đối diện với anh cô cảm thấytinh thần căng thẳng mệt mỏi, nghĩ anh chắc cũng có cảm giác như thế.

“Cám ơn anh, phiền anh quá.”

Phùng Dĩ An lấy một phong thư từ trong túi ra đưa chocô: “Tôi đã đổi thẻ vào chung cư của căn hộ đó rồi, cũng đã nói với ban quản lýrồi, chị cứ yên tâm ở đó.”

Cam Lộ hôm trước về nhà, vừa lúc ban quản lý đến thôngbáo, nói phải đăng ký thông tin người thuê nhà, đồng thời phải do chủ nhà đếnnhận thẻ vào chung cư mới vừa được nâng cấp, cô không biết làm sao, đành gọiđiện thông báo cho Phùng Dĩ An đến xử lý.

Cô vừa nhận phong thư, ông Cam mặt đầy vẻ hoài nghinói: “Lộ Lộ, con hiện giờ đang ở đâu thế?”

Cam Lộ nhất thời không biết trả lời ra sao, thì nghePhùng Dĩ An cười nói: “Lộ Lộ đang tạm thời mượn căn hộ trống của cháu để ở.” Côđưa mắt ra hiệu, Phùng Dĩ An giật mình, vội vàng bổ sung, “Chị ấy là vì muốn ởgần để tiện chăm sóc bác.”

Ông Cam bán tín bán nghi: “Lộ Lộ, có cần phải dọn rangoài ở thế không? Nhà mẹ chồng con cũng cách đây không xa mà.”

“Ở đây tiện hơn, chỉ là tạm thời thôi.”

“Tu Văn có cũng dọn ra ngoài với con không?”

Cam Lộ chỉ cảm thấy thừa nhận hay phủ nhận đều khó xửnhư nhau, Phùng Dĩ An giải vây cho cô: “Tu Văn thời gian này ở thành phố Jnhiều hơn.”

“Lộ Lộ,” ông Cam nhìn chằm chằm con gái, “Đã xảy rachuyện gì rồi phải không?”

“Dĩ nhiên là không,” Cam Lộ đành nói, “Dĩ An, anh bậnrộn như vậy, không làm mất thời gian của anh nữa.”

Phùng Dĩ An hiểu ý vội vàng đứng dậy cáo từ, dặn dòông Cam yên tâm dưỡng tính, ông Cam liên tục nói cám ơn.

Cam Lộ tiễn anh ra ngoài, anh bất an nói: “Tôi vừa nãykhông nói sai gì đấy chứ.”

Cam Lộ cười gượng: “Không có gì không có gì, cha tôithích đoán mò ấy mà,” Cô đã dừng bước chuẩn bị quay đi thì thấy Phùng Dĩ An tỏvẻ như muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, không khỏi buồncười: “Dĩ An, có phải bỗng dưng tìm được bạn gái, muốn tôi trả lại nhà cho anhlấy vợ nhưng không tiện lên tiếng không?”

Phùng Dĩ An dở khóc dở cười: “Lộ Lộ, tôi là loại ngườiđó sao? Có điều,” Anh đứng lại, chăm chú nhìn Cam Lộ, “Tôi thật không biết cónên cho chị mượn nhà hay không, để chị và Tu Văn sống riêng thế này.”

“Thôi được rồi, anh lo lắng chuyện này làm gì? Tu Vănhiện giờ không phải là bận rộn ở đó lắm sao, không có nhà của anh, chúng tôicũng ở riêng đấy thôi.”

“Lần này tôi đến đó, cảm thấy anh ấy rất khác so vớitrước kia.” Phùng Dĩ An cười nói, “Chị cũng biết đấy, anh ấy trước đây luôn cóchút gì đó lười biếng, lơ đễnh, luôn có cái nhìn rất rõ ràng đối với công việcnhưng lại không chịu dốc hết sức làm, không có ý muốn tiến lên. Còn bây giờ thìtốt rồi, mỗi ngày anh ấy làm việc như điên, luôn là người ra về cuối cùng, chỉcòn thiếu mỗi ngủ lại công ty nữa thôi. Các cán bộ cấp cao ở đó muốn theo kịpcường độ làm việc của anh ấy đều phải tự nguyện làm thêm giờ.”

Cam Lộ quả thật không ngờ Thượng Tu Văn ở thành phố Jlại trở thành người cuồng việc đến vậy, không khỏi sửng sốt.

“Hôm qua tôi có nói chuyện với anh ấy một lát, chịđoán xem anh ấy nói gì ?.”

“Dĩ An, anh quen biết Tu Văn lâu như vậy, còn bảongười khác đoán anh ấy ư? Nói thực, anh ấy nghĩ gì, có lẽ chẳng ai đoán rađược.”

“Tôi không đoán ra được là chuyện bình thường, nhưngchị thì nên biết. Anh ấy nói, anh ấy chỉ muốn nhanh chóng xử lý công việc ở đó,để có thể quay về ở bên cạnh chị.” Phùng Dĩ An nhìn cô, nói không chút kháchkhí, “Lộ Lộ, chị mà vẫn không cảm động, thì tôi đến tuyệt vọng với trái tim sắtđá của phụ nữ mất.”

Thượng Tu Văn gọi điện cho Cam Lộ hàng ngày, hỏi bệnhtình của cha vợ, sau đó hai người hỏi thăm nhau qua loa. Anh không nhắc đếncông việc, cũng không nói về mối quan hệ giữa hai người, cô dĩ nhiên càng khôngnói gì. Bây giờ nghe Phùng Dĩ An truyền đạt lại lời nói của Thượng Tu Văn, côkhông hề có bất kỳ cảm giác được an ủi nào, chỉ cảm thấy vợ chồng với nhau màcần đến người khác chuyển lời giùm thì thật là bi đát. Nhưng cho dù không cảmđộng, trong lòng cô cũng có cảm giác phức tạp không thể nói thành lời, dù gìcũng không thể tỏ vẻ hoàn toàn thản nhiên, chần chừ một lát, cô hỏi Phùng DĩAn: “Tình hình Húc Thăng hiện nay ra sao rồi?”

“Nguy cơ bị Tỷ Tân thôn tính tạm thời đã qua, nhưngviệc sáp nhập xưởng luyện thép luôn bị treo không quyết. Phó thị trưởng vụthành phố J trước đây là cấp dưới của mẹ Tu Văn, Ủy ban Kinh tế thành phố lạinắm cổ phần của Húc Thăng, cho dù từ mối quan hệ riêng hay việc điều chỉnh cơcấu sản xuất của thành phố J mà nói, lẽ ra Húc Thăng sáp nhập xưởng luyện théplà việc hợp lẽ, mấy năm trước, Ủy ban thành phố thậm chí mong muốn chủ tịch Ngôlàm việc này nhưng ông ấy luôn ra điều kiện mà không đồng ý, chỉ giữ mối quanhệ hợp tác gia công với xưởng luyện thép. Nhưng khi Tỷ Tân xuất hiện với một sốvốn khổng lồ, lai lịch của họ lại không nhỏ, lần lượt mua đứt quyền khai thácmấy quặng sắt ở thành phố J, thậm chí dòm ngó Húc Thăng, muốn đầu tư để xâydựng một dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh, Ủy ban thành phố thậm chí Ủy ban tỉnhđều do dự không quyết, vẫn còn đang nghiên cứu về lâu dài, xem ủng hộ bên nàolà cần thiết hơn.”

“Vậy…” Cô chẳng có khái niệm gì với việc vận hànhdoanh nghiệp, đành hỏi vấn đề liên quan trực tiếp đến Phùng Dĩ An, “Việc tiêuthụ của anh ở đây đã hồi phục trở lại chưa?”

“Haizzz, đừng nói đến tôi, bây giờ vấn đề chủ chốtnhất của Húc Thăng là nằm ở tiêu thụ, nhưng để khôi phục lại trạng thái bìnhthường đâu dễ dàng gì.” Nói đến công việc, Phùng Dĩ An có một bụng muốn nói,cũng không thèm để ý Cam Lộ có hiểu hay không, “Ngô Úy chơi trò đó có thể nóilà đã hủy hoại toàn bộ uy tín mà chúng tôi trước đây gây dựng, anh ta nói riêngvới tôi rằng, Tu Văn nhìn ôn tồn là vậy nhưng thật ra đòi hỏi nghiêm khắc hơnchủ tịch Ngô cha anh ta rất nhiều, anh ta đành san sẻ áp lực đó cho chúng tôi,để chúng tôi dù thế nào chăng nữa cũng phải nghĩ ra biện pháo mở cục diện này,nếu không xoay chuyển tình hình sa sút ở mảng tiêu thụ, cuối năm chắc chắn sẽlỗ, lòng tin của cổ đông giảm sút, Húc Thăng chắc không thể tránh khỏi số phậnsáp nhập với Tỷ Tân.”

Cam Lộ trầm ngâm không nói, Phùng Dĩ An cũng khôngmuốn cô lo lắng, vội vàng an ủi cô: “Chị đừng sốt ruột, tôi vừa nãy nói chỉ làkhả năng xấu nhất mà thôi. Hiện giờ chiến lược lộ trình sản phầm mà Tu Văn đangđiều chỉnh vẫn đang có hiệu quả, kết cấu sản phẩm của Húc Thăng không đơn nhấtnhư lúc trươc, mức độ dựa dẫm vào thị trường riêng biệt sẽ dần dần giảm xuống.”

“Dĩ An, anh trước đây đều làm đại lý cho sản phẩm củaHúc Thăng, chắc hẳn cũng có giao tình với các công ty nhà đất ở đây, nếu lạiđăng bài nói rõ tình hình…” Cam Lộ tự biết mình không hiểu phương cách kinh doanhcủa họ, lắc đầu cười, “Tóm lại là mời họ thử sử dụng sản phẩm của Húc Thăng,chỉ cần có một nơi bắt đầu sử dụng, các nơi khác sẽ làm theo đúng chứ?”

“Nói thì nói vậy, nhưng trong kinh doanh chỉ dựa vàogiao tình cũng chẳng có ích gì. Sức ảnh hưởng của sự việc xảy ra ở Húc Thăngnăm ngoái quá lớn, chẳng ai dám mạo hiểm ký hợp đồng, gần đây tôi cũng liên tụcđi thăm một số công ty địa ốc lớn trong tỉnh, toàn bộ đều quay lưng với tôi,quá nửa cho bộ phận mua hàng ra tiếp tôi lấy lệ, muốn gặp ông chủ đều rất khókhăn.”

“Vậy phải làm sao?”

“Còn có thể làm sao, mọi người đều cố gắng hết sứcthôi. Đi họp lần này, mọi người bàn bạc tình hình tiêu thụ khó khăn ở hai tỉnhlà gần như nhau. Đành phải cố hết sức vậy, một mặt tiếp tục gõ cửa các công tynhà đất lớn, một mặt đưa ra giá cạnh tranh, giành lấy hợp đồng từ các công tynhà đất nhỏ trước, khai thông lại các cửa ngõ.”

“Vậy phải cần rất nhiều thời gian rồi.”

Phùng Dĩ An nhún vai: “Chẳng còn cách nào khác. Khaithác thị trường xây dựng vốn dĩ không phải ngày một ngày hai là có thể thấyngay hiệu quả.”

“Vậy anh vất vả rồi.”

Phùng Dĩ An cười ha ha: “Vậy là coi như chị vào vairồi đấy, cái khẩu khí ỷ lại cấp dưới này mới giống phu nhân chủ tịch hội đồngquản trị làm sao.”

Cam Lộ không khỏi ngượng ngùng nhưng chẳng thể làm gìPhùng Dĩ An: “Được rồi được rồi, hôm nay cám ơn anh đến thăm cha tôi, anh đilàm việc của anh đi. Tạm biệt.”

Phùng Dĩ An đi rồi, Cam Lộ quay về phòng bệnh, thấyông Cam đang nhíu mày ngồi đó, cô cười nói: “Cha, đang nghĩ gì vậy?”

“Có phải vì con sảy thai nên mẹ chồng hay Tu Văn cósuy nghĩ gì với con không?”

Cam Lọ biết ông Cam luôn nhạy cảm đến đáng sợ trongmột số phương diện, vội vàng dỗ dành ông: “Đó là chuyện ngoài ý muốn thôi, cógì mà suy nghĩ với không suy nghĩ.”

“Tu Văn đã hơn 30 rồi, lại là con một, nhà bên đó chắcchắn rất trông đợi đứa bé này. Đều là vì chăm sóc cha mới hại con bị sảy thai.”Mắt ông Cam đỏ hoe, giọng nói lạc đi, “Lộ Lộ, cha thật vô dụng, đã liên lụy đếncon.”

“Càng nói càng vô lý rồi, cha, chuyện này có liên quangì đến cha đâu. Con đã nói rồi, mẹ chồng và Tu Văn đều rất chu đáo, chẳng hềtrách con, càng không trách cha.”

“Vậy tại sao con lại dọn ra ngoài ở?” Ông Cam lại truyhỏi.

“Ở đó gần bệnh viện hơn mà, chỉ là tạm thời thôi, vừanãy Dĩ An nói cha cũng nghe thấy rồi đó thôi.”

Dì Vương mang cơm đến, cũng xoa dịu: “Ông mau ăn cơmđi, đừng gặng hỏi Lộ Lộ nữa, Tu Văn đối với con bé tốt như thế mà, ông đâu phảilà không nhìn thấy. Con nó đi làm cả ngày đã mệt rồi, cũng nên để nó về sớmnghỉ ngơi.”

Ông Cam gật đầu, rồi lại dặn dò: “Lộ Lộ, con mau dọnvề nhà mẹ chồng đi. Dù gì con cũng là con dâu nhà người ta, bây giờ Tu Văn lạithường xuyên đi công tác ở ngoài, trong nhà chỉ có một người già, con không thểvì chăm sóc cha, đến nhà cửa con cũng không lo, như thế thì mẹ chồng không vuiđâu.”

“Hiếm khi thấy ông nói chuyện thấu tình đạt lý nhưthế,” Dì Vương lấy làm lạ đánh giá, bà không để ý đến ông Cam đang trừng mắtnhìn bà, quay sang nói với Cam Lộ, “Lộ Lộ, cha con nói đúng đấy, là con dâu nhàngười ta, có suy nghĩ cho nhà mình thế nào cũng phải có mức độ thôi con ạ.”

Cam Lộ đành gật đầu đồng ý: “Được rồi được rồi, con sẽdọn về sớm nhất có thể là được rồi chứ gì.”

Cam Lộ về nhà, Lục Huệ Ninh đã đợi cô ở dưới lầu, mấyhôm nay cho dù Cam Lộ phản đối, bà vẫn cách ngày đưa canh bồi bổ đến.

Cam Lộ đành đón nhận ý tốt của mẹ, nhưng vừa húp canhvừa cảm thấy không yên.

“Cha con có đỡ hơn chút nào chưa?” Lục Huệ Ninh hỏicô.

“Bác sĩ nói dịch tràn ổ bụng đã được cải thiện, nếutuần sau tình hình có chuyển biến tốt là có thể xuất viện rồi, về nhà tĩnhdưỡng từ từ, sau đó định kỳ đến tái khám.”

“Con phải quản nghiêm vào, bảo ông ấy không được uốngrượu nữa, nếu không lần sau có thần tiên cũng không cứu nổi ông ấy.”

Cam Lộ gượng cười, cô tất nhiên đã nói chuyện nghiêmtúc với cha rồi, cũng trịnh trọng dặn dò dì Vương một lần nữa, nhưng cô chẳngcó chút lòng tin nào đối với khả năng tự kiềm chế mình của ông Cam, mỗi lầnnghĩ đến chuyện này cô không khỏi đau đầu. Nhưng hiện giờ chuyện cô nghĩ đếnkhông phải là chuyện này.

Lục Huệ Ninh nhìn cô từ trên xuống dưới, chau mày nói:“Con xem thần sắc của con kìa, chắc chắn là… sức khỏe chưa hồi phục, phải bồibổ nhiều vào. Với lại con dạo này thành bộ dạng gì thế kia, tóc dài không radài ngắn cũng chẳng ra ngắn, sắc mặt thì u ám, cũng không trang điểm.”

Cam Lộ bây giờ đúng là chẳng còn tâm trạng để tút tátbản thân, mỗi ngày chạy như con thoi giữa bệnh viện và trường học, dù vẫn cóthể gọi là sạch sẽ, chỉnh tề. Cô nhìn người mẹ nhan sắc lúc nào cũng mỹ miềucủa mình cười nhạo: “Ở đâu có người mẹ nào chê con gái mình như thế, con hysinh bản thân mình để giữ gìn nhan sắc xinh đẹp, trẻ trung cho mẹ không tốtsao?”

“Mẹ chê con không quan trọng, con cẩn thận kẻo chồngcon cũng chê con đấy.” Lục Huệ Ninh lại nhìn cô từ dưới lên trên, lắc đầu, “Ănxong canh thì theo mẹ đi làm tóc, thật nhìn không nổi nữa rồi.”

Cam Lộ hôm nay có việc cần nhờ mẹ nên đành ngoan ngoãngật đầu đồng ý.

Hai người xuống lầu, lên xe của Lục Huệ Ninh, bà chạychiếc Crown màu xám đậm tầm trung, không chút gì gọi là khoe mẽ. Đến salon tócmà bà thường hay đến, vừa bước vào cửa thì nhân viên tiếp tân đã đon đả chạy ratiếp đón, anh thợ tạo mẫu tóc quen thuộc lập tức chạy đến, nghe Lục Huệ Ninhgiới thiệu con gái, dĩ nhiên lại ca ngợi hai mẹ con mà cứ tưởng hai chị em.

Cam Lộ nghe người thợ tạo mẫu tóc và mẹ cô thảo luậnvề kiểu tóc thích hợp với gương mặt, thần thái của cô, sau đó anh ta bắt đầucắt tỉa tóc của cô, cô đột nhiên phát hiện sự thỏa hiệp này vô cùng không sángsuốt.

Mặc dù tiệm này giá cả đắt nổi tiếng, không gian sangtrọng, lượng khách không nhiều nhưng thợ tạo mẫu tóc cứ đứng kè kè bên cạnh, côchẳng thể nói chuyện với mẹ, đành hậm hực, vô hồn nhìn vào gương.

Thợ cắt tóc hỏi Cam Lộ muốn cắt tóc mái như thế nào,cô đang định nói thì hình ảnh trong gương đột ngột đập vào mắt cô, cô định thầnlại, chính là Hạ Tĩnh Nghi.

Hạ Tĩnh Nghi vận một chiếc áo sơ mi lụa mầu trắng sữa,quần dài đen, áo khoác ngoài vắt trên tay, tóc để xõa tự nhiên, càng làm tăngthêm vài phần duyên dáng, vừa bước vào vừa nghe điện thoại. Cam Lộ ngồi quaylưng ra ngoài, cô ta không nhìn thấy, theo nhân viên tiếp tân đi thằng lên lầu.Lục Huệ Ninh cũng chú ý đến cô ta, rồi lại nhìn con gái trong gương, ánh mắt vôcùng bí hiểm, Cam Lộ đành cụp mắt xuống vờ không để ý.

Khó khăn lắm mới đợi đến lúc cắt tóc xong, Cam Lộ kiênquyết từ chối đề nghị của Lục Huệ Ninh muốn cô lên lầu chăm sóc toàn thân. Haingười bước ra ngoài xe, Lục Huệ Ninh khởi động xe, chậm rãi nói: “Hạ Tĩnh Nghithường đến đây làm đẹp, mẹ ít nhất cũng gặp cô ta hai lần rồi. Con sợ cô ta làmgì?”

Cam Lộ không chút khách sáo nói: “Con mắc gì sợ côta?”

“Cô ta nhiều nhất cũng chỉ là ôm mối tình si thôi,chẳng thể nào mê hoặc Tu Văn nhà con được. Cô ta là tình nhân của ông chủ côta, người đó không dễ chơi đâu.”

Tin giật gân này khiến Cam Lộ vô cùng kinh ngạc, côhoài nghi liếc nhìn mẹ: “Lại nghe ở đâu ta tin ngoài luồng này thế?”

“Là chú Tần con nói đó.” Lục Huệ Ninh nhàn nhã nói,“Hôm mẹ từ nhà con về liền truy hỏi ông ấy, ban đầu ông ấy không chịu nói,nhưng không chịu nổi mẹ cứ lẵng nhẵng theo hỏi suốt. Ông ấy và ông chủ Tỷ TânTrần Hoa đã quen biết nhau từ lâu, cái cô Hạ Tĩnh Nghi này ít nhất cũng theoông ta 4, 5 năm rồi.”

Cam Lộ không thể nói với mẹ rằng, thật ra nghiêm túcmà nói, Hạ Tĩnh Nghi không phải là vấn đề trong quan hệ vợ chồng giữa haingười. Cô không hề quan tâm đến tính thực hư của tin này, chỉ “ừm” một tiếng.

“Thật ra Vạn Phong không nói, mẹ cũng có thể đoán được7, 8 phần, không phải mẹ nhìn mặt mà bắt hình dong, có thiên kiến với các côgái đẹp đâu. Một cô gái chạy Maserati, hành sự cao ngạo như thế, đâu đơn giảnchỉ dựa vào năng lực của mình đi lên.”

Cam Lộ cảm thấy buồn cười, biết đối với một phụ nữ đẹpnhư mẹ mình, nhan sắc của Hạ Tĩnh Nghi chẳng có gì là nổi trội cho lắm, còn nếutính cả nhan sắc và địa vị thì càng không phải là hiếm có rồi. Cô lười nhácnói: “Đừng quan tâm đến chuyện người khác nữa. Nhân sinh đắc ý tu tận hoan mà,thích khoe mẽ thì cứ khoe mẽ, có gì đáng nói đâu.”

“Lúc trẻ không chịu áo gấm đi đêm mẹ dĩ nhiên có thểhiểu được. Cho nên Vạn Phong nói Tu Văn biết giấu tài như thế thật là hiếm cómà.”

Cam Lộ thấy bức bối, không muốn tiếp tục đề tài này.

“Nhưng hai vợ chồng con cứ sống mỗi người một nơi nhưvầy không phải là kế sách lâu dài…”

“Mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện.”

“Nói đi.”

“Con muốn gặp chú Tần nhờ giúp đỡ, không biết có làmchú ấy khó xử không.”

Lục Huệ Ninh nghi hoặc nhìn cô: “Làm gì mà cứ ấp a ấpúng thế? Có phải chuyện tiền nong không? Không nhiều thì mẹ đưa cho con luôn.”

“Không phải. Nhưng liên quan đến chuyện làm ăn.”

“Con hiểu gì làm ăn chứ, vì Tu Văn chứ gì.”

Cam Lộ không phủ nhận.

“Con nói rõ cho mẹ nghe trước, quan hệ giữa hai condạo này sao rồi? Nếu nó cần, hoàn toàn có thể trực tiếp đến gặp chú Tần conmà.”

“Con còn cảm thấy khó mở miệng, anh ấy dĩ nhiên càngkhông tiện trực tiếp đi gặp chú Tần.”

Lục Huệ Ninh không cho là như vậy: “Chẳng lẽ lòng tựtrọng của nó quý giá hơn con sao.”

“Không thể nói như vậy được, con cũng không phải yêucầu chú Tần phải làm gì, chỉ là muốn nghe ý kiến chú ấy thôi.”

“Để mẹ tìm ông ấy đến cho, con nói trực tiếp với ôngấy. Con yên tâm, ông là dân làm ăn, không đắn đo nghĩ trước nghĩ sau như conđâu, nếu cảm thấy không khả thi, ông ấy sẽ nói thẳng với con. Mẹ tin lý do màông ấy đưa ra chắc chắn thuyết phục, đến lúc đó mẹ con mình sẽ tìm cách khác.”

Cam Lộ thừa nhận mẹ mình nói có lý, cô không hề sợ bịngười ta từ chối, chỉ là nhiều năm nay luôn giữ khoảng cách với chú Tần, bâygiờ lại bỗng dưng đến nhờ ông ấy, người khác nghĩ gì không nói, lòng cô quảthực cũng có chút ái ngại.

Lục Huệ Ninh gọi điện cho Tần Vạn Phong, sau đó nóivới Cam Lộ: “Ông ấy đang ở hội sở hoa viên Tần Giang bàn công chuyện, chúng taqua đó đi.”

Đến hội sở, Lục Huệ Ninh dẫn Cam Lộ đi thẳng đến nơiTần Vạn Phong hay đến uống trà, gõ cửa bước vào, Cam Lộ kinh ngạc, đang cũngngồi với Tần Vạn Phong lại chính là Nhiếp Khiêm, anh nhìn thấy cô, lại không hềtỏ ra ngạc nhiên, chỉ hơi gật đầu chào cô.

Tần Vạn Phong nhìn vợ cười nói: “Em dẫn Cam Lộ sangphòng bên cạnh ngồi đi, anh và tổng giám đốc Nhiếp bàn công việc một lát, cũngsắp nói xong rồi.”

Lục Huệ Ninh gật đầu đồng ý, dẫn Cam Lộ đi ra, chỉ vàomột phòng khác: “Con đến đó ngồi đi, mẹ bảo nhà bếp hầm canh tổ yến cho con.”

Cam Lộ nhíu mày phản đối: “Con không thích ăn thứ đóđâu.”

“Con cứ xem như uống thuốc là được rồi.”

Lục Huệ Ninh chẳng thèm để ý đến thái độ của cô, quayngười đi thẳng. Cam Lộ chẳng biết làm thế nào, đang định đi vào phòng thì gặpngay Tần Nghiên Chi, cô ta cũng nhìn thấy Cam Lộ, có vẻ hơi sững sờ: “Lộ Lộ,thật hiếm có, hôm nay đến đây có chuyện gì thế?”

Cam Lộ cảm thấy phiền, nhưng vẫn nói thật: “Tôi đếntìm chú Tần có chút chuyện.”

“Quả nhiên cũng có một ngày phải chủ động đến tìm chatôi mà, tôi còn nghĩ cô sẽ tiếp tục tỏ ra thanh cao chứ.”

Giọng nói và điệu bộ của cô ta đầy vẻ châm chọc, CamLộ không có gì để nói, chỉ nhún vai: “Tôi nghĩ tôi chưa bao giờ tỏ ra mìnhthanh cao.”

“Không sao, cô đến tìm cha tôi có thể hiểu được,chuyện sớm muộn thôi mà.” Tần Nghiên Chi cười mà như không cười nói, “Nhưng ôngấy đang bàn công việc với bạn trai tôi, không biết bao giờ mới xong.”

Nghe Nhiếp Khiêm đã lên chức bạn trai của cô ta, CamLộ quả thật rất ngạc nhiên, nhưng chỉ hơi gật đầu: “Tôi biết, tôi đã chào chúTần rồi, chú bảo sang đây ngồi đợi chú một lát.”

Tần Nghiên Chi nhìn cô bằng ánh mắt sắc lém, đang địnhnói gì thì nhìn thấy Lục Huệ Ninh đi tới, cô trước nay đều có vào phần kiêng nểđối với người mẹ kế này: “Xin phép dì, dì ngồi nói chuyện với con gái đi ạ.”

Lục Huệ Ninh nhìn sắc mặt con gái, biết Tần Nghiên Chichắc chắn đã nói điều không hay: “Con đừng để ý nó nói gì, nó là đứa trẻ đượccưng chiều quá đâm hư. Chú Tần con rất thích trẻ con, luôn nói với mẹ rằng congái ông ấy độc lập, hiểu biết được bằng nửa con thôi là tốt lắm rồi.”

Cam Lộ rầu rầu nói: “Con gái chú lúc nào mà chẳng nũngnịu mè nheo chú, con đâu có mặt dầy đến mức đó.”

“Con mở miệng nói với mẹ toàn nhấm nhắng, cục súc, saochưa bao giờ nũng nịu mè nheo với mẹ thế?”

Cam Lộ bị chọc cười: “Mẹ, con thấy mẹ sống nhàn hạ quáđấy, hay là để con gây phiền phức cho mẹ thì mẹ mới thấy vui.”

Lục Huệ Ninh thở dài: “Mẹ nhàn rỗi thích tìm việc đểlàm vậy sao? Trước đây mẹ không có thời gian lo lắng cho con, sau đó thì connhất quyết việc gì cũng không cần mẹ lo lắng.”

“Thôi mà mẹ, con mà thật sự muốn mẹ lo lắng, mẹ chắccũng sẽ chẳng thèm để ý đến con. Xem cha thì biết ngay, mẹ ghét nhất là ngườikhiến mẹ khó xử, khiến mẹ lo lắng.”

Lục Huệ Ninh sửng sốt, không thể không thừa nhận, lờinày của con gái không phải là không có lý. Sự phẫn nộ của bà đối với ông Camphần nhiều là do ông bà khó xử: Ông ấy ngoài vô dụng ra thì là một người rấttốt, bà đã không thể phủ nhận ông ấy tốt lại không thể chịu đựng được ông ấy vôdụng, thế là càng chán ghét ông ấy không chút giấu giếm, thật ra là muốn thuyếtphục bản thân mình rằng sự chán ghét này là có lý do. Bà nhất thời không biếtnói sao.

Người phục vụ mang canh tổ yến đến, Cam Lộ đành phảiăn, may mà nó có vị ngọt thanh, lại không có vị lạ, nhưng trong lòng cô đang cótâm sự, ăn cũng chẳng cảm thấy ngon.

Lục Huệ Ninh nhìn con gái đang cúi mặt ăn từng ngụmnhỏ canh tổ yến, tóc Cam Lộ vừa được cắt tỉa lại, rủ xuống óng mượt, che điđường nét gầy gò xanh xao của gương mặt cô. Dù cho rất nhiều người khen nức nởvẻ đẹp quên tuổi của bà nhưng đứa con gái điềm đạm trước mặt nhắc nhở bà, thờigian công bằng với tất cả mọi người.

Bà lại thở dài: “Được rồi, mẹ là người phụ nữ ích kỷ,thừa nhận không thể chịu nổi phiền phức. Con mà giống con bé Chi Chi ấy, chắcmẹ sớm muộn gì cũng sẽ nổi điên lên với con.”

“Cô ta sao thế?”

Lục Huệ Ninh bĩu môi: “Nó còn có thể sao nữa, lúc nàocũng chỉ thích ăn chơi đàn đúm, ba bữa nửa tháng lại xảy ra chuyện. Con có thấytổng giám đốc Nhiếp ban nãy không, cậu ta là bạn học cũ của con à? Chi Chi hìnhnhư rất thích cậu ta, nhưng vị tổng giám đốc ấy vừa nhìn đã biết không phải aicũng có thể lọt vào mắt anh ta.”

Cam Lộ cười: “Mẹ đừng quan tâm đến chuyện người khácnữa mà.”

“Mẹ dĩ nhiên chẳng thèm quan tâm, nó có cha có mẹ, đâuđến lượt mẹ phải lo lắng cho nó.”

Khoảng nửa tiếng sau, Tần Vạn Phong bước vào: “Thậtngại quá, để cho hai người đợi lâu. Lộ Lộ, cha con đỡ chưa?”

“Ông ấy đã đỡ nhiều rồi ạ, cám ơn chú Tần.” Tần VạnPhong luôn thân thiện với Cam Lộ, nhưng càng như vậy, Cam Lộ càng cảm thấy khómở miệng, trù trừ một lát, cô đành nhắm mắt làm liều: “Chú Tần, cháu có mộtviệc cần phiền đến chú. Nếu chú thấy không tiện, xin cứ nói thẳng với cháu,đừng khó xử ạ.”

Tần Vạn Phong mỉm cười: “Đừng vội sợ chú khó xử, Lộ Lộạ, cháu muốn nói với chú về chuyện Húc Thăng đúng không?”

Cam Lộ gật đầu: “Cháu nhớ chú từng nói với cháu, côngty chú luôn dùng sản phầm của Húc Thăng, đánh giá cũng rất tốt. Cháu tin rằngchú cũng biết rồi, vấn đề về chất lượng xảy ra vào thời gian trước thật rachẳng có liên quan gì đến bản thân sản phẩm của Húc Thăng.”

Tần Vạn Phong trầm ngâm: “Lộ Lộ, chú đại khái có hiểuchút ít sự việc xảy ra với Húc Thăng dạo trước, vốn dĩ chỉ cần việc điều tracủa cơ quan chức năng kết thúc, Húc Thăng làm xong các thủ tục tiêu thụ hànghóa trở lại, lấy giấy chứng nhận về kiểm định chất lượng, công ty chú vẫn tiếptục thu mua cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng hiện nay có một việc khá là phứctạp, kỳ lạ xảy ra, chú cũng không rõ cháu có thể hiểu được không.”

Cam Lộ tất nhiên có chuẩn bị trước, gượng cười nói:

“Cháu biết, chú và chủ tịch Tỷ Tân là chỗ giao tình,bây giờ Tỷ Tân đang tranh giành xưởng luyện thép với Húc Thăng, hàng loạt vấnđề Húc Thăng gặp phải trước đây, thật ra ít nhiều đều có liên quan đến Tỷ Tân.Cháu bây giờ mong chú giúp đỡ thật là làm chú khó xử quá.”

Lục Huệ Ninh không vui xen vào: “Vạn Phong, Lộ Lộ làcon gái em, Tu Văn là con rể em, chẳng lẽ quan hệ thân thiết như thế không bằngngười bạn một năm anh chỉ gặp một hai lần sao?”

Tần Vạn Phong hơi gượng gạo: “Dĩ nhiên là không phảinhư vậy. Cục diện giữa Húc Thăng và Tỷ Tân không rõ ràng, lại thêm Viễn Vọngcũng nhúng tay vào. Nói ra, chú và ông chủ Viễn Vọng Vương Phong cũng là ngườiquen, chú nói kỳ lạ ở đây là nói Vương Phong bây giờ đã bước chân vào HúcThăng, Trần Hoa xem ra cũng có ý này, nhưng ý của Tu Văn thế nào thì chú khôngrõ, Lộ Lộ, hôm nay cháu đến tìm chú, Tu Văn có biết không?”

Cam Lộ cũng thấy ngượng ngùng: “Hiện nay anh ấy đang ởthành phố J, cháu vẫn chưa nói với anh ấy.”

“Lẽ ra với mối quan hệ của chúng ta, Tu Văn muốn mởrộng mạng lưới tiêu thụ, đến tìm gặp chú cũng là lẽ tự nhiên. Nhưng cậu takhông hề liên lạc với chú, chỉ có công ty đại lý tiêu thụ do Tiểu Phùng phụtrách là có đến gặp phó tổng giám đốc mua hàng của công ty chú, nhưng lại khôngcó động thái gì tiếp theo. Lộ Lộ, chú nghĩ rằng, cháu nên hiểu rõ dự định tiếptheo của cậu ấy, rồi hẵng ra tay giúp cậu ấy thì thích hợp hơn.”

Cam Lộ không thể nói cho người khác biết quan hệ giữahai vợ chồng cô hiện tại thậm chí còn phức tạp hơn tình hình ở Húc Thăng,Thượng Tu Văn chắc chắn cũng khôn muốn làm cô hiểu lầm, mới tránh không trựctiếp tiếp xúc với Tần Vạn Phong: “Chú Tần ạ, Phùng Dĩ An vừa đi họp ở thành phốJ về, anh ấy nhận được chỉ thị là phải dốc sức mở rộng thị trường ở đây. Cháuthật sự không hiểu gì về kinh doanh, cũng không định cuồng vọng thuyết phục chúbằng hiểu biết lơ mơ của mình, xin chú lập tức đồng ý mua sản phẩm của HúcThăng. Cháu chỉ mong chú sắp xếp thời gian để gặp Dĩ An, nghe anh ấy nói vềtình hính hiện tại của Húc Thăng, xem có thể tiếp tục hợp tác với Húc Thăngkhông.”

Tần Vạn Phong lại lấy làm ngạc nhiên, ông vốn cho rằngCam Lọ phá lệ đến đây, nhất định là sẽ nói lên yêu cầu của mình, hy vọng vớitầm ảnh hưởng và danh tiếng của ông trong giới nhà đất, công khai ủng hộ sảnphẩm của Húc Thăng, giúp họ mở ra thị trường tiêu thụ ở đây. Yêu cầu ít ra đếnbây giờ sẽ khiến ông khó xử, ông không muốn trực tiếp tham gia vào việc đụngchạm đến lợi ích của bạn bè, lại chẳng liên quan trực tiếp đến lợi ích của ôngtrong kinh doanh.

Thế nhưng một mặt, ông thật lòng thích cô bé Cam Lộnày; mặt khác, ông cũng không muốn vợ mình không vui. Ông dự định đồng ý muasản phẩm của Húc Thăng với quy mô nhỏ trước, đồng thời yêu cầu không quá phôtrương. Nhưng yêu cầu của Cam Lộ lại chỉ là mong ông gặp Phùng Dĩ An một lần,trước mặt Phùng Dĩ An ông dĩ nhiên dễ dàng nêu lên một số yêu cầu của mình hơn,vì thế ông thở phào, lập tức nói: “Chuyện này không thành vấn đề, cháu cứ bảoTiểu Phùng sáng mai 10 giờ đến công ty tìm chú.”

Lục Huệ Ninh ngồi bên cạnh không khỏi nghi ngờ: “LộLộ, có chuyện nhỏ như vậy, con làm gì mà trịnh trọng thế?”

Cam Lộ cười không đáp. Cô vốn hạ quyết tâm muối mặtnhờ Tần Vạn Phong giúp đỡ nhưng những lời của Tần Vạn Phong nhắc nhở cô, cónhững chuyện cô có thể giúp nhưng có những chuyện phải xem ý Thượng Tu Văn thếnào đã.

Cả nhà Tần Vạn Phong sống trên tầng cao nhất rất sangtrọng trong hoa viên Tân Giang, Cam Lộ không muốn mẹ tiễn nên cáo từ ngay, rakhỏi tòa nhà cô lập tức gọi điện cho Phùng Dĩ An, bảo anh ngày mai đến vănphòng Tần Vạn Phong đúng giờ, Phùng Dĩ An vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Lộ Lộ,chị làm sao mà quen biết mà lại hẹn được chủ tịch Tần vậy?”

“Anh đừng hỏi nhiều như vậy, theo tôi thấy ý ông ấykhông phải là không thể mua sản phầm của Húc Thăng, chỉ là trước mắt ông ấykhông muốn quá phô trương việc này thôi, phần còn lại phải xem anh làm gì đểthuyết phục ông ấy thôi.”

Phùng Dĩ An phấn khởi nói: “Cái này thì chị yên tâm,tôi đã có tính toán rồi. Ai dà, chị đúng là giúp tôi một việc lớn rồi đấy. Hômnào tôi mời chị dùng cơm nhé, gần đây tôi bận quá, cũng lâu rồi chưa gặp gỡ mọingười, chúng ta hẹn cả Giai Tây đến, cùng ăn cơm ca hát…”

“Anh cứ làm việc chính đi đã, những thứ khác để nóisau.” Cam Lộ cười gắt ngang anh, “Đúng rồi, chuyện tôi giúp anh hẹn gặp chủtịch Tần anh đừng nói với Tu Văn nhé. Được rồi được rồi, đừng có hỏi vì saonhiều thế. Tạm biệt.”

Cam Lộ ra khỏi hội sở thì điện thoại reo, lần này làNhiếp Khiêm gọi đến: “Lộ Lộ, xe anh đang đậu ở bên ngoài đường phía trước hộisở, em đến đây, anh đưa em về.”

“Cám ơn anh, không cần đâu.” Cô ngước mắt lên đã thấychiếc Audi đen của Nhiếp Khiêm đang đậu cách chỗ cô đứng không xa, thậm chí cóthể thấy anh đang tựa vào xe hút thuốc, nhưng cô dĩ nhiên không muốn lên xe anhở đây, sẽ đem đến những phiền toái không cần thiết cho mình, bèn vẫy một chiếctaxi đang trờ tới, rồi vội vàng lên xe, “Em đã lên taxi rồi, tạm biệt.”

Ngày hôm sau, Cam Lộ vừa hết giờ làm thì nhận đượcđiện thoại của Phùng Dĩ An: “Lộ Lộ, đang ở đâu thế?”

“Vừa hết giờ làm, đang chuẩn bị đến bệnh viện.”

“Chị đợi tôi một lát, tôi đến ngay.”

“Ai dà, nói qua điện thoại không được sao?”

“Đợi tôi nhé, 10 phút nữa là tới nơi.”

Cam Lộ không còn cách nào khác, đành lái xe ra khỏitrường, dừng ở bên đường đợi Phùng Dĩ An, quả nhiên không đến 10 phút sau, anhđã đến nơi. Anh cho xe dừng sau xe cô, vừa ừ ừ à à nói chuyện điện thoại vừaxuống xe rồi lên xe cô.

Anh bỏ điện thoại xuống, Cam Lộ liền hỏi: “Có chuyệngì mà gấp gáp vậy?”

“Lộ Lộ, buổi sáng tôi gặp chủ tịch Tần rất thuận lợi,ông ấy đã ký hợp đồng cung cấp hàng hóa để xây dựng một khu nhà cao tầng sắpđược khởi công với chúng tôi rồi.”

“Chuyện này không cần phải mất công chạy đến báo cáocho tôi biết như vậy Dĩ An à,” Cam Lộ cười nói, “Việc tiêu thụ của Húc Thăng làdo giám đốc Ngụy quản lý, anh trực tiếp nói với anh ấy là được rồi.”

“Tôi đương nhiên là phải đến cám ơn chị mới phải.”

“Hà tất phải khách sáo như vậy, không có chuyện gì nữaà? Tôi phải đến bệnh viện rồi, đã hẹn với giáo sư Khưu để bàn về việc xuất việncủa cha tôi.”

Phùng Dĩ An không có ý muốn xuống xe, nụ cười đầy vẻbí hiểm: “Vội gì chứ, tôi còn chưa nói xong mà.” Anh tỏ vẻ thành khần, “Lộ Lộ,chị có phải là vì thể diện cho nên không muốn thừa nhận với Tu Văn chị quan tâmđến anh ấy không?”

Cam Lộ cảm thấy khó hiểu, Phùng Dĩ An bình thường lờinói hành động đều rất giữu ý tứ, không thích nói nhăng nói cuội chứ đừng nói làxen vào chuyện người khác, cô không biết nói gì cho phải.

“Chị vừa nghe thấy Húc Thăng đang gặp khó khăn lớn ởđầu ra bèn lập tức giúp tôi tìm chủ tịch Tần, đây không phải là một minh chứngrất rõ ràng sao?”

“Minh chứng gì chứ?”

“Chứng mình chị đang âm thầm quan tâm đến Tu Văn mà,Tu Văn nếu biết được, sẽ vui mừng biết chừng nào, tại sao không cho tôi nói vớianh ấy chứ?”

“Dĩ An, anh cũng nhìn thấy rồi, lần này cha tôi nằmviện, mẹ chồng tôi chẳng nói chẳng rằng giúp đỡ tìm chuyên gia, nếu không vớibệnh tình của cha tôi, không thể hồi phục nhanh như vậy được. Tôi giúp HúcThăng một chút chuyện nhỏ này có gì đáng nói đâu, còn sau đó như thế nào là doanh tự cố gắng thôi. Được rồi, được rồi, tôi phải đi đây…” Cô lại thấy vẻ mặtDĩ An bỗng dưng đầy vẻ gượng gạo: “Sao thế?”

Phùng Dĩ An ấn nút trên điện thoại đang cầm trên tay,cười gượng gạo: “Lộ Lộ, tôi chắc là đã gây phiền phức cho chị rồi. Từ nãy đếngiờ điện thoại của tôi vẫn giữ liên lạc với Tu Văn.”

Cam Lộ hồ đồ nhìn anh: “Anh đang làm trò gì thế?”

“Sau khi ký được hợp đồng với Vạn Phong, tôi đã gọibáo cho anh Ngụy biết, anh ấy rất vui mừng, nhưng,” Phùng Dĩ An do dự một lát,“Buổi chiều Tu Văn gọi điện đến, nổi trận lôi đình với tôi.”

Cam Lộ không biết phải nói thế nào: “Tôi không phải đãbảo anh đừng nói cho anh ấy biết việc tôi giúp anh hẹn chủ tịch Tần rồi haysao?”

“Tu Văn là người rất tinh ý, chẳng lẽ chị còn khôngbiết sao? Tôi đâu có muốn nói chị ra, nhưng anh ấy đâu như tôi có thể qua quýtcho xong chuyện, vặn vẹo đến mức tôi không còn gì để nói, còn lập tức hỏi tôitại sao lại để chị đi gặp chủ tịch Tần. Nói thực, đây là lần đầu tiên anh ấydùng giọng nghiêm nghị như vậy để nói với tôi.”

Cam Lộ rất ngạc nhiên, trong ấn tượng của cô Thượng TuVăn là người rất biết kiềm chế cảm xúc của mình, cho dù có tức giận thế nàocũng không dễ dãi thể hiện qua hành động lời nói: “Anh có thể nói thẳng mà, đâuphải anh bảo tôi đi gặp chủ tịch Tần. Hoặc là nói với tôi, tôi sẽ gọi điện nóirõ với anh ấy. Hà tất phải chọn cách giải thích phức tạp phiền phức như thế quađiện thoại chứ?”

Nếu không phải không gian trong xe nhỏ hẹp, Phùng DĩAn chắc đã nhảy dựng lên: “Lộ Lộ, chị bình thường rất thông minh tinh tế, saokhông hiểu được dụng ý của tôi, tôi nghĩ anh ấy quá căng thẳng, sợ chị hiểu lầmanh ấy trong lúc quan hệ giữa hai người đang căng thằng, còn lợi dụng chị đểtiện việc làm ăn.”

“Trước khi xuống xe tôi gọi cho Tu Văn, vốn hy vọngtôi sẽ dẫn dụ chị, chị trực tiếp nói ra chị quan tâm đến anh ấy không phải làđược rồi sao? Anh ấy nghe cũng không lo lắng nữa, niềm vui cũng sẽ tăng lên.”

“Suy nghĩ của anh…quá phức tạp.” Cam Lộ luôn nghĩ rằngPhùng Dĩ An suy nghĩ quá nhiều, bây giờ lại được nghe sự sắp đặt sặc mùi phimtruyền hình của anh, lại càng chắc chắn về điều này, đúng là chuyện buồn cườinhưng cô thật sự không cười nổi, chỉ thở dài thườn thượt.

“Xin lỗi, Lộ Lộ, tôi vốn định cố gắng giúp hai ngườilàm lành với nhau.”

“Dĩ An, cám ơn anh, nhưng vấn đề giữa tôi và Tu Vănkhông phải nói dăm ba câu qua điện thoại là có thể giải quyết được, hơn nữa vợchồng mà phải nhờ đến người thứ ba hao tâm tổn trí giúp chúng tôi hiểu nhau,”Cô cười chua chát lắc đầu, “thì thật bi kịch quá. Tôi đi trước đây.”

Cam Lộ vội đến bệnh viện, gặp giáo sư Khưu nói với cô,sau này ông Cam phải chú ý giữ gìn sức khỏe, nếu không xảy ra điều gì ngoài ýmuốn thì có thể phục hồi bình thường về cơ bản, nhưng nhất thiết phải đến kiểmtra chức năng gan, đo các chỉ số định kỳ để đề phòng tràn dịch ổ bụng tái phát,mức độ xơ gan gia tăng thậm chí là dẫn đến nhiều biến chứng nguy hiểm khác. Côthở phào nhẹ nhõm, cám ơn giáo sư Khưu rồi đến phòng bệnh của cha, nói ngày mốtcuối tuần là có thể xuất viện, ông Cam và dì Vương vô cùng vui mừng.

Dì Vương nói: “Lúc nãy Tu Văn cũng có gọi điện đến,nói đến lúc đó nó sẽ đến đón cha con xuất viện.”

“Lần này bệnh thật là,” ông Cam chưa vui được mấy chốcđã bắt đầu thở vắn than dài, “Lộ Lộ, cha thật sự xin lỗi con.”

Không đợi Cam Lộ lên tiếng, dì Vương đã lườm ông Cammột cái: “Ông nói ít những câu làm Cam Lộ buồn đi có được không? Sau này đừnguống rượu làm hư gan để con gái ông lo lắng vất vả nữa là ông thương con bé rồiđấy.”

Ông Cam luôn có thái độ kể cả với một người xuất thâncông nhân, không được học hành đến nơi đến chốn như dì Vương, bỗng dưng bị bàsửa lưng, ông nhất thời cứng họng. Cam Lộ cũng cảm thấy sau lần đổ bệnh này,ông Cam sẽ không nói càn, nói phủ đầu dì Vương như trước đây nữa, cô thấy vuivới sự thay đổi này, cười nói: “Được rồi, được rồi, quan trọng là không đượcuống rượu nữa, nếu không con phải chuẩn bị tinh thần cấy ghép gan cho cha bâtcứ lúc nào. Cha, cha cũng không muốn như vậy đúng không?”

Ông Cam thề thốt: “Có dì Vương con làm chứng, sau nàycha tuyệt đối không uống một giọt rượu nào nữa, ngay cả rượu gạo cũng không.”

Về đến nhà, Cam Lộ nấu qua loa bữa tối ăn, rồi vàophòng làm việc, mở giáo án ra để chuẩn bị bài cho ngày mai trươc. Giáo viên chủnhiệm ba lớp cô phụ trách đều bảo cô yên tâm chăm sóc cho cha, đồng thời cũngphải chú ý đến sức khỏe nhưng cô luôn có yêu cầu cơ bản đối với bản thân, khôngchịu qua loa với công việc, xem nhẹ học sinh. Hơn nữa chương trình cải cáchchất lượng dạy và học yêu cầu giáo viên nộp luân văn học kỳ đúng thời hạn, côchuẩn bị giáo án xong, liền mở máy tính tra cứu tư liệu bắt đầu khâu chuẩn bịluận văn.

Đang lúc bận rộn, thì điện thoại củ cô reo lên, cầmlên xem là Nhiếp Khiêm gọi đến: “Anh đang ở phía dưới chung cư em ở, muốn gặpem một lát.”

Cô ngớ ra: “Em hiện giờ không sống ở đó.”

“Anh đang đứng phía dưới chung cư em đang ở,” Dừng lạimột lát, Nhiếp Khiêm bổ sung, “Hôm qua anh đi theo xe taxi chở em, mới biết emđã dọn ra ngoài.”

Cam Lộ có chút ngạc nhiên: “Có chuyện gì không?”

“Dĩ nhiên là có chuyện, anh đợi em ở quán cà phê ĐiểnTàng bên bờ hồ nhé.”

Cô đành nói: “Được, em sẽ xuống ngay.”

Căn hộ của Phùng Dĩ An nằm bên hồ ngay trung tâm thànhphố, đây là khu phức hợp gồm nhiều chung cư sang trọng, cao cấp nằm san sátnhau, quán cà phê Điển Tàng nằm ở trước cổng vào của khu nhà ở này, kinh doanhrất tốt, Cam Lộ bước vào quan, nhìn thấy ngay Nhiếp Khiêm đang ngồi ở vị trígần cửa sổ, cô bước tới ngồi xuống, chỉ gọi một chai nước suối.

“Nhiếp Khiêm, tìm em có việc gì vậy?”

Nhiếp Khiêm dụi tắt điếu thuốc còn cháy dang dở trêntay, nhìn thần sắc nhợt nhạt, bơ phờ của cô, khẽ nhíu mày: “Sức khỏe củaem…hiện giờ thế nào?”

Cam Lộ sững sờ, nhưng lập tức gắng gượng nở nụ cười:“Em không sao mà.”

“Hôm đó lại còn uống rượu với anh, em điên rồi à?”Nhiếp Khiêm xị mặt nhìn cô.

Cam Lộ ngượng ngùng, cô dĩ nhiên không quen thảo luậntình trạng sức khỏe của mình với đàn ông, huống hồ gì đó lại mà người yêu cũcủa cô, “Sao anh biết?”

“Anh gặp dì Vương, nghe dì ấy nói. Dì ấy rất thươngem, nói bà bị cảm phải về nhà nghỉ ngơi, em sức khỏe chưa hồi phục lại phải mộtmình chăm sóc cha. Còn may, anh vừa đến bệnh viên, ngồi được một lúc thì anhchồng bí ẩn của em xuất hiện ở đó làm nghĩa vụ của con rể rồi.”

Cam Lộ mấy hôm nay tâm tư rối bời, chẳng còn nhớ đénlời dặn dò của cha mình là gọi điện cho Nhiếp Khiêm, nên không khỏi cảm thấy cólỗi: “Em còn chưa cám ơn anh đã đến thăm cha em.”

“Đừng khách sáo. Nhưng lúc anh đến, thì nhìn thấy HạTĩnh Nghi từ trong đó đi ra, chuyện này là thế nào? Bây giờ đang thịnh hành mốtngười yêu cũ xuất hiện không đúng lúc à?”

Giọng anh có chút gì đó châm chọc, Cam Lộ đành tiếptục cười gượng gạo: “Cô ta xuất quỷ nhập thần, em cũng chẳng thể hiểu được ý đồcủa cô ta.”

“Anh vừa dùng cơm với ông Thẩm và chủ tịch Tần bên TỷTân, trên bàn ăn nghe được một ít chuyện phiếm, hình như Tỷ Tân đang muốn mualại Húc Thăng, cái này chắc là em biết.”

“Em biết nhưng em không quan tâm.”

Nhiếp Khiêm cười mà như không cười nhìn cô: “Lộ Lộ,nếu em thật sự không quan tâm sao hôm qua lại đi gặp chủ tịch Tần? Anh đoán emchỉ có thể vì chuyện của Húc Thăng mới đến tìm ông ấy.”

Bị Nhiếp Khiêm nói trúng tim đen, Cam Lộ lại không hềthấy ngượng ngùng, cô chỉ cười: “Chuyện gì cũng không thể giấu anh. Nhưng, emthật sự không quan tâm đến việc Tỷ Tân có sáp nhập Húc Thăng hay không, đókhông phải là chuyện em có thể lo.”

“Chủ tịch Tần có lẽ không tiện công khai xuất đầu lộdiện ủng hộ Húc Thăng, nhưng bắt đầu mua sản phẩm của Húc Thăng với quy mô nhỏ,đây là chuyện ông ấy có thể làm cho em, những chuyện còn lại, thì phải xem sựviệc tiến triển và chiến lược của Húc Thăng thế nào rồi.”

“Em cũng không hy vọng cao xa là mình có thể thay đổiđược cục diện, mọi người cố gắng làm tốt việc của mình là được rồi.” Cam Lộbình thản nói, “Kết quả cuối cùng thế nào, thật ra chẳng liên quan nhiều đếnem.”

Nhiếp Khiên hiểu tính cách Cam Lộ, cô không phải làngười chuyện bé xé ra to, tính khí thất thường, thế nhưng anh chưa từng thấy côchán nản như thế, có chút gì đó như chấp nhận số phận an bài, bất giác cảm thấynặng lòng: “Em và ông xã rốt cuộc sao vậy? Sao em lại dọn đến đây, hai người lythân rồi à?”

Cam Lộ buồn rầu nhìn anh: “Nhiếp Khiêm, em biết anhquan tâm đến em, nhưng đây là chuyện riêng của em, em không muốn thảo luận vớingười khác.”

“Anh không có sở thích xem vào chuyện riêng tư củangười khác, nhưng em chuyện gì cũng giữ chặt trong lòng như thế chẳng tốt chútnào. Em có dự tính gì?”

“Không dự tính gì cả, bây giờ em chỉ hi vọng sức khỏecủa cha tốt lên, những chuyện khác, em chẳng muốn nghĩ đến nữa.”

“Lộ Lộ, cuộc sống của em không chỉ có mỗi chuyện làchăm sóc cha em. Có rất nhiều chuyện, không phải em không suy nghĩ đến là cóthể trôi qua.”

“Được rồi, đừng dạy khôn em nữa, em không cần anh nhắcnhở cũng biết mình thất bại triệt để rồi.”

“Lộ Lộ…”

“Nhiếp Khiêm, em biết anh rất tốt với em.” Cam Lộ lắcđầu, “Nhưng em thật không muốn nói về chuyện này. Đúng rồi, anh bây giờ thếnào, ở Tín Hòa làm việc có thuận lợi không?”

“Quan tâm đến anh thật hay chỉ muốn đánh trống lảng?”

Cam Lộ bất lực nói: “Cám ơn anh thi thoảng cũng vờ choqua.”

Nhiếp Khiêm cười nói: “Được thôi, anh nghĩ em quan tâmđến anh là được rồi. Dự án bán mấy khi khu nhà của Tín Hòa do anh phụ tráchđang tiến hành thuận lợi, ông Thẩm đã bắt đầu để anh làm gì tùy thích, hy vọnganh sẽ ký tiếp hợp đồng với ông ấy.”

“Ký tiếp hợp đồng? Anh không phải mới gia nhập Tín Hòachưa được bao lâu sao?”

“Hợp đồng anh ký với ông ấy không có kỳ hạn cố định,anh chưa từng dự tính sẽ trói buộc với ông ta trong thời gian dài.”

Cam Lộ có chút ngạc nhiên: “Anh không xem trọng ôngấy, sao lại bỏ công việc ở Thâm Quyến chạy về đây, anh luôn có kế hoạch dài hạnvới mình cả, hành động ngắn hạn này không giống anh chút nào.”

“Anh rời Hồng Viễn dĩ nhiên không phải vì Tín Hòa. Anhchỉ muốn quay về nhà nghỉ ngơi một thời gian mà thôi. Ông Thẩm mất công đếnThâm Quyến tìm anh, sau khi tìm hiểu tình hình và vấn đề công ty ông ta đangđối mặt, anh cảm thấy không khó ứng phó, hơn nữa cũng là cơ hội để anh hiểu sâuthêm cách vận hành doanh nghiệp dân doanh nhà đất nhỏ mới thành lập, thế làđồng ý hợp tác với ông ta một thời gian.”

Cam Lộ vẫn ngạc nhiên, nhưng định nói lại thôi, NhiếpKhiêm cười nói: “Hỏi đi hỏi đi, hỏi gì cũng được, hiếm khi em hiếu kỳ về anhmà.”

“Không phải hiếu kỳ Nhiếp Khiêm ạ. Anh không giốngngười buông xuôi sự nghiệp đang phát triển của mình để dừng lại nghỉ ngơi. Anh…không xảy ra chuyện gì chứ?”

Nhiếp Khiêm có thể cảm nhận được sự quan tâm của côtrong lời nói, trầm ngâm một chút mới nói: “Anh từ khi còn đi học đã làm thêm ởcông ty con của tập đoàn Hồng Viễn, lúc chủ tịch Miêu đi thị sát, đã rất ưng ývới kế hoạch kinh doanh và thành tích tiêu thụ của anh. Sau khi tốt nghiệp, anhđến thẳng tổng công ty phát triển sự nghiệp, ông ấy cho anh không gian rộng.Anh có thể không chút khiêm tốn nói rằng, nỗ lực mà anh bỏ ra, thành tích màanh đạt được không phụ lòng mong mỏi của ông ấy.”

Cam Lộ không biết vì sao Nhiếp Khiêm bỗng dưng nói vớimình những chuyện này, chỉ im lặng lắng nghe.

“Đang lúc thuận lợi thì anh gặp phải khó khăn trong sựnghiệp. Thành tích tiêu thụ của bộ phận anh phụ trách nổi trội nhất trong cảtập đoàn, nhưng chủ tịch Miêu luôn không chịu cho anh cơ hội phụ trách toàndiện một công ty con. Tháng bảy năm ngoái, tập đoàn bổ nhiệm người mới, ngườingồi vào chức vụ này dù là tài cán hay thành tích đều thua anh. Anh nộp đơn xinnghỉ việc với tổng công ty, chủ tịch Miêu đích thân đến nói chuyện với anh,nhằm giữ chân anh.”

Nhiếp Khiêm dừng lại, lấy bao thuốc lá ra, hút mộtđiếu, rồi lấy bật lửa ra nhưng lại dừng lại, thảy điếu thuốc lên bàn: “Lần nóichuyện đó tác động mạnh mẽ đến anh, khiến anh phải suy nghĩ rất lâu.”

Cam Lộ biết Nhiếp Khiêm là loại người xác lập mục tiêucho mình rất rõ ràng, hơn nữa có cách nghĩ của riêng mình, hành sự tác phongđều không dễ tiếp thu ý kiến và chịu ảnh hưởng từ người khác. Một cuộc nóichuyện có thể khiến anh phản ứng mạnh mẽ như vậy, thực sự không dễ dàng gì, cônghĩ chủ tịch Miêu đó chắc hẳn là một người phi thường.

Nhiếp Khiêm nhìn xa xăm, đang chìm đắm trong suy nghĩ,dừng lại một lát, anh nói với giọng bình thản: “Chủ tịch Miêu nói rất ngưỡng mộanh, không hoài nghi năng lực làm việc của anh nhưng có một điểm ông ấy nghĩrằng vừa là ưu điểm cũng là khuyết điểm hạn chế sự phát triển của anh, đó chínhlà anh quá chuyên tâm vào sự nghiệp, tham vọng quá lớn.”

Cam Lộ không khỏi hoài nghi: “Nếu anh không chuyên tâmvào sự nghiệp, khát khao thành công sao đạt được thành tích trong công việc,điều này có vấn đề sao?”

“Ông ấy cho rằng tính cách của anh sẽ đem lại cho anhthành công trong công việc kiếm kế sinh nhai, nhưng đồng thời cũng sẽ khiến anhcố chấp chuyện được mất, không thể có tầm nhìn rộng, trong tình hình đó, để anhphụ trách vận hành toàn bộ dự án ở một khu vực là quá sớm.”

Cam Lộ không hiểu lập luận sâu xa này cho lắm, trù trừhỏi: “Có vẻ như ý của ông ấy là anh còn phải rèn luyện, cọ xát nhiều.”

“Cũng có thể nói như vậy. Lời ông ấy nói tác động rấtlớn đến anh, sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh vẫn kiên quyết nghỉ việc, hy vọngđổi một môi trường mới, có thể suy nghĩ rõ ràng hơn con đường đi sau này củamình. Ông ấy đồng ý, đồng thời cũng nói với anh, thật ra trước đây ông ấy cũngcố chấp như anh vậy, nhưng dần dần lĩnh hội được quá cố chấp sẽ không thể tậnhưởng được niềm vui trong công việc và cuộc sống, ông ấy hy vọng anh sẽ khôngphải đợi đến khi bằng tuổi ông ấy mới hiểu được điều này.”

“Nhưng anh nghe ông ấy nói rồi sao không đến công tycó tiền đồ phát triển hơn, ngược lại lại đến một doanh nghiệp như Tín Hòa đểlàm việc, thật là một sự lựa chọn kỳ lạ.”

Nhiếp Khiêm cười nói: “Lúc ông Thẩm cho người liên lạcvới anh, anh thật sự không xem ông ta là lựa chọn lý tưởng. Nhưng nghe ông ấynói giọng quê mình, anh bỗng dưng nhớ đến em.”

Cam Lộ giật nảy mình: “Điều này thì có liên quan gì?”

“Đừng sợ, anh không muốn đổ cái quyết định này lên đầuem,” Nhiếp Khiêm tỏ vẻ châm chọc, “Anh chỉ là nghĩ rằng, nếu ban đầu anh khôngchuyên tâm vào mục tiêu của mình, suy nghĩ khác cho chúng ta nhiều một chút,cuộc sống của anh có lẽ đã khác.”

“Đừng giả thiết như vậy, Nhiếp Khiêm,” Cam Lộ địnhthần lại, “Em thấy dù có lựa chọn như thế nào đều có được có mất. Nếu anh khôngchuyên tâm vào mục tiêu của mình sẽ không có thành quả ngày hôm nay. Đối vớianh, thành công là niềm vui và sự hưởng thụ lớn nhất trong cuộc sống, em khôngthể tưởng tượng ra anh sẽ chịu đựng được khi bỏ qua cơ hội thành công.”

“Em rất hiểu anh, không sai, anh luôn kỳ vọng vào bảnthân mình như thế. Lúc em nói chia tay với anh, anh vừa lên chức giám đốc kếhoạch. Anh nghĩ, được thôi, anh quả thật chỉ nỗ lực vì mục tiêu của mình màquên mất mình cần gì, anh không cho em được gì lại còn giữ chân em. Em đã cómột quyết định rất lý trí, anh cũng nên chấp nhận một cách lý trí như vậy.”

Cam Lộ không ngờ nói qua nói lại một hồi lại nói đếnlần chia tay đó: “Đó đã là quá khứ rồi, may mà chúng ta không oán hận nhau, gặplại nhau vẫn là bạn, có thể ngồi lại nói chuyện như thế này cũng không có gìtiếc nuối…”

“Nhưng anh thì tiếc nuối,” Nhiếp Khiêm cắt ngang lờicô, “Thẳng thắn mà nói, anh cứ nghĩ anh sẽ dần dần quên được em, làm việc cậtlực, từng bước từng bước tiếp cận mục tiêu của mình. Lúc em gọi cho anh trướckhi em kết hôn một ngày, anh vừa lên chức tổng giám sát tiêu thụ trẻ tuổi nhấttrong lịch sử của cả tập đoàn. Lúc đó công việc chiếm toàn bộ cuộc sống củaanh, nhưng vừa nghe thấy giọng nói của em, anh mới phát hiện, anh vẫn nhớ em,không thể quên được em.”

Tay Cam Lộ bất giác nắm chặt lấy vạt áo, hồi lâu mớithốt nên lời: “Nhiếp Khiêm, quên cuộc điện thoại ấy đi, em đã giải thích rồimà, em không có ý làm đảo lộn cuộc sống của anh.”

“Đúng vậy, em đã kết hôn, anh đành quay lại Thâm Quyếntiếp tục công việc, mọi người đều phải sống cuộc sống của mình. Nhưng dần dầnanh phát hiện, cái gọi là thành công, thật ra là một thứ rất khó định nghĩa, thậmchí mãi mãi không thể có giới hạn, có lúc đúng như chủ tịch Miêu nói, vất vảcông thành đoạt đất, lấy được thành chiếm được đất rồi, vẫn chưa kịp cảm thấythỏa mãn hay thở phào nhẹ nhõm thì lại nhìn thấy có người vượt lên trước mình,trèo lên vị trí cao hơn, ngẩng đầu nhìn lên, lúc nào cũng thấy có người ở phíatrước mình, còn mình thì vẫn chỉ là một con người.”

Nhiếp Khiêm đột ngột dừng lại, cầm điếu thuốc lên,không hỏi ý Cam Lộ liền châm lửa hút, rít sâu một hơi, làn khói xám trắng lantỏa giữa hai người, họ đồng thời cùng rơi vào im lặng.

Cam Lộ nghĩ, nếu cứ suy nghĩ về cuộc gọi đó của cô thìcũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Trong lúc rối bời cô bấm số của anh, còn tronglòng anh cũng bời bời không kém. Cô nghĩ rằng mình đủ lý trí, có thể sắp xếpđâu ra đó cuộc sống của mình, anh cũng cho rằng anh đủ kiên định, sẽ không ấp ủmối tình yếu ớt chưa kịp sâu sắc thời niên thiếu. Nhưng dù gì họ vẫn còn trẻ,không thể xác định sự lựa chọn của mình, sau khi quyết định rồi vẫn thấy hoàinghi bản thân.

Đây là lần đầu tiên anh moi gan ruột mình ra với cônhư thế, cho dù là lúc yêu nhau nồng nàn nhất, anh cũng rất ít nói ra cảm nhậntrong lòng mình, huống gì phần lớn thời gian họ sống ở hai nơi khác nhau. CamLộ cảm thấy, đối diện với sự thẳng thắn của anh, cô nói gì cũng bằng thừa.

“Anh làm em hoảng sợ rồi đúng không?” Nhiếp Khiêm gạttàn thuốc, mỉm cười nói.

“Nhiếp Khiêm, em đã kết hôn, anh bây giờ cũng có bạngái rồi, thật sự không tiện để nói những lời này với em…”

“Ai nói với em là anh có bạn gái?”

“Hôm qua Chi Chi nói như vậy với em.”

Nhiếp Khiêm chau mày, cười nhạt: “Chẳng trách hôm quaem không chịu để anh đưa em về.”

“Anh có lẽ cũng biết mối quan hệ của em với nhà họTần, sau này chúng ta ít qua lại thì tốt hơn, tránh những phiền phức không đángcó.”

“Em sợ cô ta sao? Nhưng anh đã nghe nói về chiến tíchlẫy lừng của em rồi, còn nhỏ như thế mà đã đánh cô ta bầm dập đến nỗi không dámra đường gặp ai. Anh không ngờ em lại đánh nahu với người khác cơ đấy.”

Cam Lộ nói đùa: “Cô ta đã bắt đầu kể cho anh nghe hồiức đẹp đẽ rồi đấy à? Tiến triển nhanh thật đấy.”

“Nghe giọng điệu của em có vẻ như không tán thành ấynhỉ.”

“Em đâu có tư cách tán thành hay không. Không khôngkhông, em không phát biểu ý kiến nữa, em rất vui khi thấy hai người thành đôi.”

Nhiếp Khiêm dụi mạnh điếu thuốc vào gạt tàn, cử chỉđột ngột này khiến Cam Lộ giật mình, chỉ nghe anh lạnh lùng nói: “Anh khôngnghĩ rằng đi ăn chung với cô ta vài lần, đánh vài ván snooker là trở thành bạntrai của cô ta.”

Cam Lộ giờ mới hiểu lời nói đùa vừa rồi chọc giận anh,đành xin lỗi: “Xin lỗi, em không nên nói đến chuyện riêng tư của anh.”

“Có biết vì sao hôm qua chủ tích Tần hẹn gặp anhkhông?” Nhiếp Khiêm không đợi Cam Lộ trả lời, tiếp tục nói: “Ông ấy mời anh gianhập Vạn Phong.”

Cam Lộ do dự một lát rồi hỏi anh: “Hai người đã đạtđược thỏa thuận chưa?”

“Quy mô của Vạn Phong lớn hơn Tín Hòa rất nhiều, điềukiện ông ấy đưa ra rất hấp dẫn, là ông chủ, ông ấy có năng lực và tầm nhìn hơnThẩm Gia Hưng rất nhiều, công ty ông ấy có lẽ có không gian phát triển rất lớn.Nhưng anh không nhận lời.”

“Có liên quan đến Chi Chi à?”

Nhiếp Khiêm cười nhạt: “Lộ Lộ, em nghĩ anh có thể vìcô ta mà ra quyết định sao?”

Cam Lộ trầm ngâm: “Nhiếp Khiêm, thật ra anh không cầnphải tức giận như vậy. Theo những gì em hiểu về anh, em không thể lấy sự lựachọn của anh để ám chỉ điều gì; lý lịch của anh để ở đây, chủ tịch Tần là dânlàm ăn, nếu ông ấy muốn tuyển dụng người, lẽ dĩ nhiên sẽ chọn người tài, thậmchí Chi Chi cũng chưa chắc muốn lấy công ty của cha cô ta để mê hoặc anh, anhthì chưa từng nghĩ cô ấy có thể thật lòng thích anh đúng không?”

Nhiếp Khiêm im lặng rất lâu mới lên tiếng, giọng nóiđã bình thản trở lại: “Em nói không sai, trong chuyện này, anh quả thật hơithiếu bình tĩnh, cho nên rất dễ xúc động.”

“Chúng ta là những người xuất thân bình thường, lòngtự trọng hơi cao hơn một chút, có lẽ cũng hơi trực tính. Mẹ em thường châm chọcem, em cũng cảm thấy mình buồn cười. Đến lúc bất đắc dĩ, không phải cũng đãphải bỏ đi sự ngoan cố trước giờ, tìm đến chủ tịch Tần để nhờ giúp đỡ đó sao?”

Nhiếp Khiêm mỉm cười: “Anh nhớ mãi sự kiên cường củaem khi em 17 tuổi, cho dù có mở miệng cầu cứu người khác cũng không chịu thuacuộc.”

Nhớ đến chuyện cũ, Cam Lộ cũng cười: “Em chẳng qua làỷ lại vào trách nhiệm của mẹ em với em thôi. Lúc đó thật tốt, suy nghĩ đơngiản, cho dù hợp lý hay không đều dám hùng hồn lên tiếng. Đến bây giờ, chẳngcòn sự thẳng thắn ấy nữa.”

“Em lên tiếng nhờ vả chủ tịch Tần như thế không hề làmông ấy khó xử, cũng không phải là một thỉnh cầu quá đáng, hà tất phải nghĩ tưthế của mình khó coi.”

“Khó coi hay không cũng thật khó nói, ít ra Chi Chicũng không cảm thấy tư thế của em dễ coi.” Cam Lộ lắc đầu, “Đâu quản nổi nhiềunhư thế.”

“Em đang lấy mình ra làm ví dụ để an ủi anh đấy à? LộLộ, em luôn tốt bụng nhưng em lại không ngờ tới anh không quan tâm đến ngườikhác nghĩ gì, anh chỉ quan tâm là em sẽ hiểu lầm về anh.”

“Đừng nói như vậy.” Cam Lộ buột miệng nói, giọng cóphần căng thẳng, nhưng cố gắng kìm lại ngay: “Ý em là…”

“Được rồi, không cần phải giải thích đâu. Em đã là vợcủa người khác, không hy vọng anh xem em như là tiền đề để đưa ra lựa chọn, anhcó thể hiểu, nhưng anh cũng không hy vọng em hiểu lầm về động cơ lựa chọn củaanh. Lúc chủ tịch Tần nói ra lời đề nghị này với anh, chắc chắn là vì thànhtích mà anh đạt được, đến đây quy hoạch nhân sự lâu dài của công ty ông ấy chứhoàn toàn không phải vì con gái ông ấy. Anh nghĩ ông ấy hiểu tính khí cũng nhưtâm tư của Chi Chi sâu sắc hơn anh nhiều, còn anh, anh chẳng có cảm giác gì vớiTần tiểu thư.”

Cam Lộ nhất thời chẳng biết nói gì.

“Lần trước về làm việc này, anh có suy nghĩ của mình,nhưng quả thực cũng vì muốn xem xem em sống thế nào. Vốn dĩ anh không định nóilời này với bất kỳ ai, muốn giữ chặt nó trong lòng, nhưng khi gặp lại em, anhthật sự không ngăn được lòng mình muốn cho em biết.”

“Đừng nói nữa Nhiếp Khiêm,” Cam Lộ cố gắng trấn tĩnh,“Anh vừa phê bình em chuyện gì cũng giữ chặt trong lòng là không tốt. Thật raanh cũng giữ quá nhiều chuyện trong lòng, chuyện lúc chúng ta còn trẻ chỉ làmột đoạn hồi ức, không cần phải chìm đắm trong nó.”

“Em cho rằng anh là người thích chìm đắm trong quá khứư?” Nhiếp Khiêm chau mày nhìn cô, “Em đừng căng thẳng, Lộ Lộ, anh không phảiđang tỏ tình với em, anh không phải kẻ si tình, suốt ngày ngồi mơ mộng về em,anh thậm chí không biết mình như thế này có phải là vẫn còn yêu em hay không,chỉ là hiện tại không có ai có thể cho anh cảm giác như từng có với em, anhcũng không thể chắc chắn sau này có hay không.”

“Nếu anh chịu mở lòng để yêu một người anh dĩ nhiên cóthể tìm được người bạn gái thích hợp.”

“Thế nào thì gọi là thích hợp? Là tiếng sét ái tìnhhay là sở thích tương đồng, hay thực dụng hơn một chút là môn đăng hộ đối, cóthể là bàn đạp để tiến thân?” Nhiếp Khiêm hỏi ngược lại.

Cam Lộ chỉ nhún vai: “Em nói không hay nhưng em thậtkhông có tư cách để tư vấn tình cảm cho người khác.”

“Lúc anh 20 tuổi, anh còn có thể qua mạng Internet thỉnhcầu một cô gái làm bạn gái mình. Thẳng thắn mà nói, anh không thể tìm lại đượcsự bốc đồng ấy nữa. Công việc có thể đem lại cho anh cảm giác thành công, nhưngbây giờ thậm chí thành công do chính mình làm nên cũng không thể khiến anh cảmthấy phấn khích như lúc trước. Nếu anh tự nguyện chấp nhận một cuộc hôn nhân cóthể đem lại nhiều lợi ích thực tế cho mình, đi đường tắt để đoạt lấy thànhcông, thì nhất định chỉ có thể xảy ra sau khi bi quan cao độ về những thànhcông mà anh đạt được bằng chính năng lực của mình, còn như trước mắt, anh chẳngcó lý do gì để bi quan, anh vẫn muốn giữu cho mình sự rung động ấy.”

“Nhiếp Khiêm, anh làm em khó xử quá. Em đã kết hôn từlâu rồi, ngồi đây nghe anh nói những lời này đã không thích hợp chứ đừng nói làtrả lời anh.”

“Vốn dĩ đây là bí mật của anh. Nhưng hôm qua em rõràng là nhìn thấy anh lại lập tức lên taxi, anh biết ngay, sau này em sẽ cốgắng tránh mặt anh, anh đành phải nói rõ cho em biết.” Nhiếp Khiêm bình thảnnói, “Dĩ nhiên, em không cần phải thấy khó xử, anh không hề nghĩ rằng khi anhnói ra cảm nhận của mình thì em phải có nghĩa vụ hồi đáp lại anh.”

Cam Lộ thấy lòng mình tê dại, không thể không nghĩ tớicuộc sống của mình, “Chúng ta đừng để hồi ức trở thành bí mật. Ôm cái bí mật đómà sống vừa làm khổ mình lại làm khổ người khác. Anh chỉ là quá chuyên tâm vàocông việc, không có thời gian bắt đầu tình cảm mới nên mới có cảm nhận sâu đậmvề quá khứ như thế mà thôi.”

“Em bây giờ bị bệnh nghề nghiệp rồi đấy”. Giọng nóiNhiếp Khiêm có chút giễu cợt, “Lúc nào cũng muốn thuyết phục người khác sốngđúng đắn.”

“Ai có thể đảm bảo cuộc sống mình lựa chọn là đúng,”Cam Lộ buồn rầu đặt cốc cà phê đang cầm trên tay xuống bàn, “Nhiếp Khiêm, biếtmình từng là một phần đặc biệt trong cuộc sống của anh, em rất vui mừng, nóchứng mình anh không phải là người như em nghĩ lúc trước, không quan tâm đến emcũng như tình cảm của chúng ta. Nhưng chuyện quá khứ chỉ có thể để lại cho quákhứ. Em hy vọng anh có thể mở lòng mình ra để yêu người khác, tin tưởng cô ấy,dựa vào cô ấy, để cô ấy cùng chia sẻ niềm vui với anh, cùng gánh vác khó khănvới anh, cuộc sống mới trọn vẹn anh ạ.”

Nhiếp Khiêm cười: “Anh hiểu ý em, yên tâm đi, anh sẽkhông lấy tâm sự của mình ra để làm phiền em nữa, không còn sớm nữa, em về nghỉngơi đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.