Cam Lộ nhìn theo Trần Vũ Phi lên xe đi khuất,đang địnhđi lấy xe thì sau lưng vang lên giọng nói của Hạ Tĩnh Nghi: “Vở kịchhôm nay thật thú vị.”
Nghe cô ta bình phẩm chuyện này bằng giọng điệu giễucợt như thế, Cam Lộ không thể không tức giận, cô quay lại, chỉ nhìn thấy HạTĩnh Nghi đang đứng cách cô không xa, vận chiếc áo khoác dài qua gối màu đen ômsát người, tay cầm di động và chìa khóa xe, thần thái vô cùng thong dong.
“Luôn tìm thấy niềm vui cho mình trong hoàn cảnh chẳnglấy gì làm vui vẻ, thật đáng để người ta ngưỡng mộ.”
“Nếu cô nếm trải những gì không vui tôi từng trải qua,thì sẽ biết đây chỉ là điều vặt vãnh.”
“Nói thật, cái khẩu khí nếm trải cuộc đời dâu bể củacô tôi nghe mà cũng cảm thấy hứng thú, nhưng giao tình của chúng ta không đếnmức có thể nói: ‘Cô có chuyện gì không vui à? Nói ra để tôi vui chút đi.’ Chonên,” Cam Lộ mỉm cười, “Chúc cô vui vẻ, tạm biệt.”
“Đừng vội đi như thế Thượng phu nhân, tôi có chút hiếukỳ về tâm lý của những người phụ nữ đã kết hôn. Nếu đổi lại là cô ở vào tìnhthế vừa nãy, cô sẽ làm thế nào?”
“Thứ nhất tôi không có năng lực đó, thứ hai tìm khôngra bảo kê, nếu gặp phải chuyện thế này, chắc không làm thỏa mãn được nhữngngười hiếu kỳ muốn xem cảnh tượng thú vị.” Cam Lộ vẫn giữ nụ cười trên môi,nhưng giọng nói thì lạnh lùng: “Cô Hạ, tôi đoán đài truyền hình sẽ tìm thời giankhác để thu lại buổi phỏng vấn, cô rất có thể có cơ hội để tìm hiểu diễn biếntâm lý của LýTư Bích hôm nay, nênkhông cần phải hỏi tôi ngọn nguồn như thế.”
Cô quay người định bỏ đi thì Hạ Tĩnh Nghi lại cười:“Xem ra dù là người phụ nữ thế nào, bị người đàn ông thân thiết nhất với mìnhlừa đều có những hành vi vượt ngoài sức tưởng tượng. Tôi hy vọng cô mãi mãikhông có cơ hội đối diện với cảnh này, Thượng phu nhân ạ.” Cô ta đột ngộtchuyển đề tài, “Húc Thăng bây giờ đang ở tìnhthế không tốt đẹp gì cho lắm, đang phải chịu sự điều tra liên miên, hàng loạthợp đồng cung cấp hàng hóa bị hủy bỏ, đơn đặt hàng giảm sút, cán cân sáp nhậpxưởng luyện thép đang nghiêng hẳn về phía Tỷ Tân, phó tổng giám đốc phụ tráchkinh doanh lại đang bị dính vào xì căng đan ở đây, tình hình này chắc Tu Vănphải lo lắng nhiều đây.”
“Màn kịch hôm nay ít nhiều chắc có liên quan đến côđúng chứ.”
Hạ Tình Nghi nhún vai: “Cơm có thể ăn linh tinh, lờikhông thể nói linh tinh. Là một người vừa khéo có mặt tại hiện trường, tôi vẫnnói cảnh tượng hôm nay rất thú vị. Đúng rồi, Thượng phu nhân, bây giờ cô hiểuvề công việc của Tu Văn nhiều hơn lúc trước rồi chứ?”
“Cô Hạ, từ rất lâu tôi luôn có một câu hỏi, thậm chíTu Văn cũng không thể giải đáp cho tôi, có lẽ cô có thể giúp tôi hiểu rõ khôngbiết chừng.” Cam Lộ nhìn thẳng cô ta, “Nghe nói Tỷ Tân là tập đoàn có quy môrất lớn, cô tuổi còn trẻ như thế mà đã leo lên được vị trí ấy, nên chắc rất bậnrộn mới đúng chứ, sao lại có tâm trạng quan tâm đến chuyện chung sống của vợchồng người khác thế nhỉ?”
Hạ Tĩnh Nghi cười ha hả: “Tôi không định giải thích,cô cứ việc nghĩ tôi có ý đồ nào đó với người tình cũ là được rồi. Đúng vậy, tôithật sự không ngăn được mình quan tâm đến cuộc sống của Tu Văn. Đây không phảilà chuyện rất tự nhiên hay sao?”
Đối phương mặt dày như thế, Cam Lộ đành chào thua:“Xem ra, cô đúng là rảnh rỗi hơn tôi tưởng, tùy cô vậy.”
“Đúng rồi, Thượng phu nhân, tôi nghiêm túc cho cô mộtlời khuyên. Cô đã là kế nữ của Tần Vạn Phong thì có cơ hội giúp Tu Văn đượcđấy, với sức ảnh hưởng của chủ tịch Tần đối với thị trường nhà đất, chỉ cần ôngta công khai tỏ thái độ, tiếp tục mua sản phẩm của Húc Thăng, tin rằng chí ítHúc Thăng sẽ lấy lại được cục diện ở thành phố này, An Đạt cũng có thể tiếp tụckinh doanh.”
Cam Lộ thấy buồn cười nhìn cô ta: “Đúng là một lờikhuyên có tính xây dựng. Tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc.”
“Với khẩu khí qua quýt, kẻ cả như vậyrõ ràng cô đang cảm thấy tôi muốn đưa cô vào tròng, nhưng động não một chút đi,tôi lừa cô thì được gì chứ? Nói trắng ra Húc Thăngkhó khăn cũng có lợi cho tôi mà.”
“Tôi vừa không định nghe lời khuyên của người lạ cũngkhông định suy đoán động cơ của người lạ.”
“Cô thật không suy đoán ư? Người phụ nữ không có tâmhiếu kỳ rõ ràng là một sinh vật quý hiếm. Được thôi, tôi liệt kê các đáp án cókhả năng cho cô nghe là được rồi chứ gì: Có lẽ tôi chưa nguôi tình đầu, khôngmuốn nhìn thấy Tu Văn đi đến nơi sơn cùng thúy tận;” Hạ Tĩnh Nghi lười nhácnói, “Có lẽ sở thích xấu xa của một gái già đã bộc lộ, muốn nhìn thấy cô làmđược gì để cứu vãn sự nghiệp của Tu Văn, cũng muốn xem một Tu Văn ngạo mạntrước đây trong tay chỉ có một công ty bé cỏn con, có nhận sự giúp đỡ của vợmình lúc sự nghiệp đang bên bờ vực thẳm hay không. Ngoài ra, tưởng tượng cảnhtượng cô vì lời khuyên này là do tôi nói ra, nên đoạn tuyệt không làm theo, saunày hối hận, hổ thẹn, thật thú vị quá đi chứ.”
“Lòng hiếu kỳ của cô thật vô cùng vô tận, nhưng tôicũng cho cô một lời khuyên nghiêm túc nhé, quá tò mò cuộc sống của người khácsẽ chỉ làm cho cuộc sống của mình thêm rối loạn mà thôi.”
“Có lý, nhưng con người không thể lúc nào cũng tựquyết định được cuộc sống của mình phải đi theo trình tự nào.” Hạ Tĩnh Nghi lắcđầu cười, sải bước đi ngang qua Cam Lộ, “Tu Văn sắp từ Brazil về rồi chứ, nếukhông về, e rằng còn rất nhiều điều đáng kinh ngạc đang chờ anh ấy, khôngchừng, cũng có chút kinh ngạc cho cô đấy.”
Không đợi Cam Lộ nói gì, cô ta đã lên chiếc Maseratiđỏ của mình, nghênh ngang phóng đi.
Tiền Giai Tây bước ra liền sau đó, tặc lưỡi: “Ngườiphụ nữ này ghê gớm thật đấy. Haizzz, uổngcông tớ bỏ ra bao tâm huyết lên kế hoạch cho buổi phỏng vấn này, không biết saunày còn có thể hẹn được cô ta không nữa.”
Cam Lộ bực dọc nói: “Cậu vừa nãy xem tuồng rất đã mà, mộtbuổi phóng vấn thì có là gì.”
“Nói cũng phải.” Tiền Giai Tây không hề giấu giếm niềmvui trên sự đau khổ của người khác, cười cười thừa nhận, “Hôm nay thật quá đã,đi, tụi mình vào quán cà phê ngồi một lát, cậu kế cho tớ nghe ngọn nguồn của xìcăng đan này xem nào.”
Cam Lộ bất giác cảm thấy mệt mỏi, đờ đẫn nói: “GiaiTây, nếu không có can hệ gì, tớ chắc cũng có thể xem đã mắt nói cho đã miệng,nhưng dính líu đến người nhà, tớ thật sự không muốn nói thêm gì nữa.”
Tiền Giai Tây ngớ ra: “Xin lỗi, tớ không nghĩ tới điềunày, tớ thấy sắc mặt của cậu không được tốt cho lắm, mau về sớm nghỉ ngơi đi.”
Cam Lộ gật đầu: “Có gì gọi điện sau nhé.” Cô đang địnhđi thì bỗng nhớ ra chuyện gì, “Đúng rồi Giai Tây, cậu đang qua lại với TầnTrạm?”
Tiền Giai Tây lần đầu tiên có chút thẹn thùng, do dựmột lát mới nói: “Bọn tớ chỉ có thể nói là hợp cạ nhau.”
“Cậu đừng chen ngang vào tình cảm của người ta, nhấtđịnh phải đợi anh ta và Tiểu Phán chấm dứt hoàn toàn rồi hẵng tính.”
“Cậu nghĩ tớ ngốc lắm à, yên tâm đi, tớ không làmchuyện đó đâu.” Tiền Giai Tây có vẻ hơi lúng túng, “Lạnh quá, tớ vào trước đâynhé.”
Cam Lộ về nhà, gọi cho Ngô Lệ Quân kể vắn tắt chuyệnvừa xảy ra, nói với bà Trần Vũ Phi đã về thành phố J, Ngô Lệ Quân chỉ nói:“Được, biết rồi.” Ngừng một lát, bà nói: “Tiểu Cam, cậu con đã cho xe đến đónmẹ, hôm nay sau khi tan sở mẹ sẽ đến thẳng thành phố J ăn Tết ở đó, ngày maicon đến chỗ cha con đón giao thừa đi nhé.”
Cam Lộ trong lòng vui mừng khôn xiết, vội vàng đồng ý,dặn mẹ chồng đi đường cẩn thận. Đặt điện thoại xuống, cô gọi điện cho cha ngay,ông Cam dĩ nhiên rất vui, luôn miệng nói tốt quá rồi, tốt quá rồi.
Tết hai năm nay, cô đều đón giao thừa với mẹ chồng vàchồng, dì Vương dĩ nhiên cũng về nhà con trai để đón năm mới. Nghĩ đến ngườicha sợ cô đơn của mình phải đón giao thừa một mình ở nhà, cô luôn cảm thấy rấtxót xa, dù rằng sáng sớm ngày hôm saucô và Thượng Tu Văn sang nhà chúc Tết,cùng ăn bữa cơm với cha, nhưng cũng chẳng thể nào bù đắpđược cái cảm giác cô đơn ấy. Bâygiờ có cơ hội cùng cha đón giao thừa, cô tất nhiên là vui hơn đi hội.
Buối tối Cam Lộ gọi cho Thượng Tu Văn, kể khátường tận, Thượng Tu Văn đột ngột cắt ngang lời cô: “Lúc chị dâu nói căn nhàhơn 3 triệu và Range Rover, cô dẫn chương trình đó khôngphú nhận à ?”
Cam Lộ nhớ lại thái độ của Lý Tư Bích lúc đó: “Lúc đóchị Vũ Phi nói rất chắc chắn, cô ta không phủ nhận, còn tỏ ra căng thẳng nữa.”
Thượng Tu Văn trầm ngâm hồi lâu, giọng nói chánchường: “Chuyện này có gì đó không bình thường. Cậu đã thu hồi qưyền phê duyệttài chính của anh Ba từ lâu rồi, anh ta trước nay luôn vung tay quá trán, sốtiền có thể dùng trong tầm tay chắc chắn có giới hạn, đột nhiên dùng một sốtiền lớn như vậy, nhất định là có uẩn khúc. Lộ Lộ, anh sẽ gọi lại cho em sau.”
Cam Lộ đặt điện thoại xuống, chỉ cảm thấy vô cùng mệtmỏi, toàn thân rã rời, muốn lên giường nghỉ ngơi sớm, nhưng chuyện buổi sáng cứlởn vởn trong đầu cô. Tuy cô không hề quan tâm đến Ngô Úy, cũng chẳng có giaotình sâu nặng với Trần Vũ Phi nhưng lại không thể giống như Tiền Giai Tây, xemtoàn bộ chuyện này như một vở tấu hài chẳng chút liên quan đến mình.
Hôn nhân đến bước đường này, khiến cho người ta khôngkhỏi xót xa. Nghĩ đến vẻ mặt bi thương của Trần Vũ Phi lúc sắp rời khỏi, lòngcô dậy lên một niềm thương cảm khó tả.
Ngày hôm sau, Cam Lộ lái xe đến siêu thị mua sắm rấtnhiều đồ đạc, sau đó lái thẳng đến nhà cha, nhìn thấy căn nhà hai phòng nho nhỏ đã đượcdọn đẹp sạch sẽ, gọn gàng như li như lau,không còn một hạt bụi, ông Cam mười mấy năm nay chẳng đế ý đến chuyện nhà cửa,có thể thấy dì Vương thường ngày ở đây đã phải rất vất vả. Cô vào bếp bận rộnchuẩn bị đồ ăn, ông Cam lấy ghế ngồi trước cửa bếp, nói chuyện với cô, hai chacon đều rất vui.
“Lộ Lộ, lúc con hơn mười tuổi một chút đã bắc ghế trèolên tập tành nấu ăn, cứ nghĩ đến là cha thấy mình thật vô dụng.”
Ông Cam từ trước đến nay đều không làm việc nhà, LụcHuệ Ninh cũng chẳng để hồn ở nhà. Cam Lộ từ khi hiểu chuyện đã phụ trách laudọn nhà cửa, sau khi ăn chán cơm canh nguội lạnh mà ông Cam ngày ba bữa mua ởcăn tin xưởng may đem về, đành tự mình học nấu ăn. Cô không muốn cha mình lạitự than thân trách phận nên vừa cầm dao thuần thục xắt thịt bò vừa cười nói:“Vậy cũng tốt mà, bây giờ con gái cha giỏi giắn, đảm đang, từ ngoài vào tronggì cũng có thể ứng phó được.”
“Haizzz, cha thật không xứng làm cha mà, may mà con gảvào nhà giàu có. Bây giờ chỉ mong con và Tu Văn chung sống hòa thuận là cha mãnnguyện lắm rồi.”
“Cha, cha đừng nói những lời như thế nữa, cha còn chưađến 60 tuổi mà, bây giờ không còn phải lo lắng gì nữa, đợi thời tiết ấm hơn,cha dẫn dì Vương đi đu lịch, tận hưởng cuộc sống.”
Ông Cam lắc đầu cười: “Cha chẳng có tâm trí để đi đâu,giống như hiện giờ lâu lâu đánh bài, uống chút rượu là được rồi.”
Cam Lộ kinh ngạc, dao đang cầm trên tay trượt xuống,cắt ngay vào ngón giữa, hoảng loạn rịt chặt tay lại, quay sang trừng mắt nhìnông Cam: “Cha, cha vẫn uống rượu sao?”
Ông Cam vội vàng nói: “Cha không có uống, con đừng cóchuyện bé xé ra to như thế, cha chỉ là thuận miệng nói thôi.”
“Cha đừng có dọa con,” Cam Lộ buồn bực nói, tiếp tụcthái rau, “Lời bác sĩ dặn cha không phải là không biết. Gần đây sức khỏe củacha thế nào, có chỗ nào khó chịu không?”
“Thì vẫn vậy thôi, già rồi, đâu thể so với thời còntrai trẻ. Dạo này cha mậpra một chút, dì Vương con giúp cha nới rộng lưng quần rồi. À, đúng rồi, Tu Vănchừng nào mới về?”
“Anh ấy chưa nói cụ thể, chắc phải mấy ngày nữa.”
“Các con kết hôn cũng đã hai năm rồi, nên nghĩ đến concái là vừa rồi đấy.”
“Cha, sao bỗng dưng cha nhắc đến chuyện này?”
“Nhân tuổi còn trẻ sinh con, sức vóc mới nhanh hồiphục. Lúc mẹ con sanh con chỉ mới 21 tuổi, mới đầy tháng bà ấy đã ra khỏi nhà,làng xóm cứ nói không nhận ra bà ấy vừa sinh con.”
Cam Lộ lại một lần nữa ngạc nhiên, đây dường như làlần đầu tiên cha cô nhớ về Lục Huệ Ninh ngày xưa, hơn nữa giọng nói ôn hòa,không mang chút tâm trạng nào, cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ông Cam ngồi tựalưng vào ghế, ánh mắt hơi mờ đục nhìn bức tường phía trước mặt, nét mặt thẫnthờ, rõ ràng nỗi buồn chất chứa bấy lâu trong lòng đã ngời lên tia ấm áp.
Người phụ nữ ông hận lại cũng đồng thời khiến ông hoàiniệm nhiều như thế, Cam Lộ nhất thời ngẩn ra. Ông Cam nhận thấy ánh mắt chămchú của con gái đang nhìn mình, lắc lắc đầu, như thể muốn xua đi nỗi lòng thithoảng trào dâng trong ông.
“Lộ Lộ, cha biết bây giờ áp lực xã hội rất nặng nề,người trẻ tuổi phải bận rộn với sự nghiệp, mẹ chồng con cũng rất bận, chắckhông thể giúp tụi con trông cháu, cha và dì Vương có thể giúp một tay, mấy hômtrước dì Vương có nói chuyện này với cha.”
Cam Lộ không ngờ dì Vương lại có lòng như vậy, rất cảmđộng: “Dì Vương thật tốt cha à, cha phải đối xứ tốt với dì ấy đấy nhé. Cònchuyện con cái, con và Tu Văn đã có kế hoạch, đừng lo.”
Cam Lộ nấu xong bữa tối thịnh soạn, hai cha con cùngngồi ăn với nhau, ăn xong, cô thu dọn đồ ăn, dọn dẹp bát đĩa đâu ra đó, rồicùng cha vừa ngồi cắn hạt dưa vừa ngắm đêm xuân, đến lúc ông Cam mắt lờ đờ buồnngủ, cô mới lái xe về nhà. Mấy hôm sau, Ngô Lệ Quân vẫn ở lại thành phố J, CamLộ ngày ngày đến thăm cha, nếukhông phải Thượng Tu Văn không có ở nhà, cô đã cảm thấy cái Tết này hoàn hảođến không mong gì hơn rồi.
Tết này Tiền Giai Tây túc trực ở đài truyền hình đểlàm chương trình, không về nhà ăn Tết, Cam Lộ hẹn cô đến nhà cha mình cùng ăncơm. Lúc ăn cơm ông Cam hỏi chuyện chung thân đại sự của Tiền Giai Tây, cô vuivẻ nói: “Chú à, con sẽ không giống như Lộ Lộ sớm đeo gông vào cổ thế đâu.”
Ông Cam sau khi hiểu được ý nghĩa của từ đeo gông vàocổ, cười ha hả: “Lộ Lộ không như cháu, nó phù hợp với cuộc sống gia đình ổnđịnh. Haizzz, đúng là phải trách chú…”
“Cha à, cha lại đi xa quá rồi đấy.” Cam Lộ sợ ông Camlại bắt đầu tự trách mình, vội vàng ngắt lời, “Đến đây, ăn sủi cảo đi, nhân hẹđấy, Giai Tây cậu rất thích đúng không.”
Ăn cơm xong Tiền Giai Tây nói có hẹn, Cam Lộ tiễn côxuống lầu: “Tớ lái xe chở cậu đi nhé.”
Tiền Giai Tây lắc đầu: “Không cần đâu, tớ đón taxiđược rồi, rất thuận tiện mà, cậu chạy tới chạy lui chi cho khổ.” Cô vấp phảichiếc xe đạp để ngay lối đi, suýt chút là ngã nhoài, may mà Cam Lộ giữ lại kịp:“Ái chà, ở đây chẳng thay đổi chút nào cả.”
Cam Lộ quay đầu nhìn khắp lượt tòa nhà này, bề ngoàitrông đã rất cũ kỹ: “Lần trước cậu đến nhà tớ là lúc đại học năm ba đúngkhông.”
“Ừ, chú cũng chẳng thay đổi tẹo nào, vừa nói đến cậulà mặt đầy vẻ hổ thẹn.”
Cam Lộ cười buồn: “Cha tớ quen vậy rồi, thật ra ngườimà cha có lỗi nhất đời này đó là chính ông.”
Họ đứng bên đường chờ taxi, Cam Lộ chợt hỏi đài truyềnhình xử lý vụ Lý Tư Bích thế nào, Tiền Giai Tây cười nói: “Tớ còn cho rằng cậukhông muốn nóivề đề tài này cơ đấy. Nói chocậu biết, đối với Lý Tư Bích mà nói, bây giờ không còn là chuyện đài xử lý thếnào rồi, chuyện này đang là đề tài nóng hổi trên mạng đấy.”
Cam Lộ ngẩn ra: “Sao lại thế?”
“Có người dùngđiện thoại quay lại đoạn Lý Tư Bích bị tát rồi tung lên mạng, hình ảnh trong clipkhông rõ ràng, cũng không chỉ đích danh màchỉ nói một nữ MC truyền hình bị vợ người tát ngay tại trường quay, vốn dĩchẳng thu hút được chú ý. Đâu ai ngờmấy hôm nay clip này được đăng lại trên một diễn đàn nổi tiếng, có người còn tựnhận là có mặt ở hiệntrường, thêm mắm dặm muối vào, nói khoác rằng đã nhờ các tay thạo tin trên cáctrang môi giới moi ra danh sách tất cảtên các MC của mình. Bây giờ thì tốt rồi,có người kêu oan, có người phơi chuyện nội bộ ra, đã thành một đống rác to đùngkhông thể nào thu dọn được nữa rồi.”
“Sao lại thành ra thế này chứ?”
“Không biết có phải là chị dâu của cậu cố tình làm cho Lý Tư Bích bẽmặt không?”
Cam Lộ không dám xác nhận điều gì, nghihoặc hỏi: “Theo lý mà nói,tát người ta cũng đã hả giận rồi, còn quay clip đăng lên mạng, chẳngkhác nào chó cùng rứt giậu. Dù chị ấy muốn ly hôn, cũng nên nắm gì đó trong taymới dễ ra điều kiện, hình như không cần thiết phải là như thế.”
“Trang tìm kiếm môi giới này thật lợi hại, ngoài mộtbộ phận khoa trương bốc phét ra, thì câu chuyện đã rất gần sự thật rồi. Hiệntại Lý Tư Bích cáo bệnh không đi làm, không biết cô ta sẽ thế nào nữa.” TiềnGiai Tây cười bí hiểm, “Lộ Lộ, đừng trách tớ không cảm thông, tớ thật sự rấtmuốn biết, trong chiếc giỏ Hermes của chị dâu cậu rốt cuộc có những tấm hìnhgì. Nếu là hình gợi cảm, đăng lên mạng thì sẽ thành xì căng đan ảnh sex rồi, hihi…”
Cam Lộ cũng không nhịn nổi cười: “Cậu thì chỉ mongthiên hạ đại loạn thôi, đừng có mà mơ tớ sẽ giúp cậu đi hỏi vấn đề này.”
Cô tiễn Tiền Giai Tây lên xe, đang định trở lên nhàthì điện thoại reo, là Nhiếp Khiêm gọi đến: “Em vẫn thân với cô bạn lắm mưunhiều kế đấy à?”
Cô không khỏi ngạc nhiên, cũng như Tiền Giai Tây khôngđánh giá cao Nhiếp Khiêm, Nhiếp Khiêm sau khi gặp Tiền Giai Tây lần đó, ấntượng đối với cô ấy cũng không mấy tốt đẹp, từng nói thẳng với cô rằng, anh cảmthấy cô bạn học này của cô nhìn bề ngoài thì phóng khoáng nhưng tâm địa khólường. Nhưng cô cũng có cách nhìn người của riêng mình, nên không hề để tâm đếnlời đánh giá về nhau của hai người họ.
Cô dáo dác nhìn quanh, nhưng chẳng thấy gì: “Anh đangở đâu?”
“Đi về phía trước 50 mét, anh đang ở ngay ngã rẽđường.”
“Làm gì mà bí mật như vậy? Em phải về nhà rồi.”
“Em không muốn nghe tin tức sốt dẻo sao?”
Cam Lộ cứng họng, có chút tức giận, nhưng rốt cuộccũng không thể nói cứng là không muốn nghe, đành nghe theo lời anh đi thẳng vềphía trước, rẽ vào khúc ngoặt, quả nhiên chiếc Audi màu đen của anh đang đậu ởven đường, cô mở cửa xe bên ghế phụ bước lên xe: “Vòng vo như thế này chẳng cógì thú vị cả.”
Nhiếp Khiêm cười: “Anh là nghĩ đến thanh danh em, ngaygần nhà em mà để người khác nhìn thấy em gặp người yêu cũ thì không tốt cholắm.”
“Sau Tết, tập đoàn Tỷ Tân sẽ công bố kế hoạch đầu tưgần 1 tỉ, dự án khu công nghiệp đang sống dở chết dở của Thẩm Gia Hưng được TỷTân tiếp tay, trở thành một phần trong kế hoạch.”
Cam lộ hấp tấp động não, hồi lâu không nói.
“Kế hoạch khu công nghiệp từ mùa hè năm ngoài đã ngưngtrệ đến bây giờ, chiếm dụng không ít vốn lưu động của Thẩm Gia Hưng, mấy tòacao ốc của ông ta vì vậy mà không thể nghiệm thu, phải lấy vốn từ công ty maymặc của vợ ông ta cứu nguy, đã ảnh hưởng đến sự vận hành của bên đó, hai vợchồng gần đây thường rất hay hục hặc với nhau vì chuyện này. Anh định vị lạiviệc kinh doanh tiêu thụ cao ốc cho ông ta, đã thu được thành quả, nhưng vẫncòn cần thời gian. Từ một mức độ nào đó, kế hoạch của Tỷ Tân đã cứu mạng ThẩmGia Hưng. Anh đoán, Thẩm Gia Hưng chắc chắn vì việc này mà phải đánh đổi không ít.Bây giờ anh hỏi em: Hạ Tĩnh Nghi và Thượng Tu Văn chồng em có quan hệ gì vớinhau?”
Dưới ánh mắt sắc sảo của Nhiếp Khiêm, Cam Lộ mỉm cườigượng gạo: “Cô ta là người yêu cũ của anh ấy.”
Nhiếp Khiêm hình như không hề tỏ ra ngạc nhiên: “Chỉcó vậy thôi sao?”
“Hai người từng yêu nhau, mấy năm trước đã chia tayrồi, em chỉ biết có vậy thôi.”
“Điều này không thể giải thích được tất cả những việcđã xảy ra.”
“Anh còn muốn tìm lý do ướt át cho chuyện này thì mớiđược ư?”
Nhiếp Khiêm không để ý đến lời châm chọc của cô: “Anhđã điều tra rồi, phạm vi đầu tư của Tỷ Tân rất rộng, đang tranh giành dự án sápnhập xưởng luyện thép với Húc Thăng, nên dùng thủ đoạn đối với Húc Thăng cũngchẳng có gì là lạ, nhưng khi vừa bắt đầu đã tốn bao công sức lôi một công tyđại lý quy mô nhỏ như An Đạt vào cuộc, hình như không chỉ muốn che mắt bịt taingười khác.”
“Ý anh là, giữa Hạ Tĩnh Nghi và Tu Văn có ân oán mà emchưa được biết, cô ta đang đối chọi với Tu Văn?”
Nhiếp Khiêm nhìn cô, cười không chút khách khí: “Chẳnglẽ các cô gái sau khi kết hôn lại trở nên ngốc hết rồi sao? Chủ tịch Tỷ Tân làTrần Hoa, lĩnh vực đầu tư của ông ta bao gồm nhà đất, theo những gì anh biết,ông ấy luôn rất thần bí trong giới, thủ đoạn cũng rất lợi hại. Hạ Tĩnh Nghi chỉlà giám đốc điều hành, cứ cho là muốn lấy việc công để đạt được mục đích cánhân, cũng không thể làm công khai như vậy, nếu không làm sao ăn nói với ôngchủ.”
Cam Lộ thấy mặt mình nóng lên, nhưng không thể khôngthừa nhận anh nói có lý: “Được rồi, em nghĩ không ra lý do, có lẽ anh có thểgiải thích cho em nghe.”
“Lộ Lộ, anh hiện thời vẫn chưa nghĩ ra lời giải thíchhợp lý, chắc phải đợi sự việc phát triển xem thế nào. Hơn nữa, em không cảmthấy em nên hỏi chồng em cho rõ sao, giữahai người họ rốt cuộc đã xảychuyện gì?
Cam Lộ muộn phiền nói: “Nếu anh cũng đã kết hôn, sẽbiết cho dù gần gũi như vợ chồng cũng không phải chuyện gì cũng có thể hỏi rõnguồn cơn. Huống hồ em đã từng hỏi Tu Văn, anh ấy nói anh ấy cũng không biếtđộng cơ của Hạ Tĩnh Nghi là gì.”
Nhiếp Khiêm ra chiều đăm chiêu, hồi lâu không nói.Ngay lúc đó điện thoại của anh reo lên, anh cầm lên nghe: “Chào Tần tiểu thư.”
Đầu dây bên kia không biết nói gì, chỉ nghe NhiếpKhiêm khách khí nói: “Xin lỗi Tần tiểu thư, hôm nay tôi không có thời gian, đểhôm khác vậy.” Ngừng một lát, anh nói, “Được rồi, tạm biệt.”
Cam Lộ nhớ lại lời Tần Trạm từng nói với cô nhưng cônghĩ mình không có tư cách để hỏi vềchuyện này: “Cám ơn anh đã báo cho em biết chuyện này, NhiếpKhiêm, em về trước đây.”
Nhiếp Khiêm nhìn cô, thở dài: “Em chẳng thay đổi chútnào cả, Lộ Lộ, vẫn không bao giờ hỏi bất kỳ thứ gì mà em thấy không nên hỏi,không hỏi anh thì thôi, nhưng em là vợ của Thượng Tu Văn, biết được điểm nghingờ, hỏi thẳng anh ấy nguyên nhân, lý do và lời giải thích, đó là điều hiểnnhiên, giữa vợ chồng với nhau mà còn dè dặt như thế, thì còn chuyện gì thú vịnữa.”
Cam Lộ có thể nghe ra sự lo lắng trong lời nói của anhnhưng cô tự hỏi mình, chí ít dạo gần đây chung sống với Thượng Tu Văn, khôngthể nói là dè dặt được. Cô không cách nào biện giải, đành cười đánh trống lảng:“Đừng lo cho em, anh cảm thấy em bây giờ ngốc đến nỗi bị người ta bán rồi còngiúp người ta đếm tiền sao?”
“Tốt nhất em nên linh động một chút.” Nhiếp Khiêmgiọng đều đều, “Anh vẫn câu nói đó, anh không mong em xảy ra chuyện.”
Buối tối về nhà Cam Lộ lên mạng, tìm diễn đàn mà TiềnGiai Tây nói, vừa xem qua cô vừa kinh ngạc vừa mở rộng tầm mắt. Bài viết đóđược đặt cái tít rất bắt mắt: “Mọi người đến đây nghía thử xem cô MC bị vợngười tát là ai”, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi chủ đề này đã dài đến mười mấytrang, người vào tham gia ý kiến, tranh luận sôi nổi.
Clip đó bắt đầu từ lúc Lý Tư Bích đang giới thiệu cácvị khách mời, tiếp đến Trần Vũ Phi dẫn theo mấy gã đàn ông xông lên sân khấu,phần trọng yếu nhất là vùng tát bị những cái đầu củacác khán giả ở đó che hết, chỉ lờ mờ thấy Lý Tư Bích bị nghiêng về một bên trênghế sô pha, sau đó người quay phim hình như đứng dậy, điềuchỉnh góc quay, có thể thấy một gã đàn ông vận đồ đen ngăn không cho Lý Tư Bíchbỏ ra ngoài, ba người còn lại đứng chặn bảo vệ đài và nhân viên đài không cholên sân khấu, hiện trường hỗn loạn, những âm thanh bình luận nghe được loángthoáng trong clip đa phần là kinh ngạc, Trần Vũ Phi hình như đang nói gì đónhưng chẳng nghe được từ nào. Toàn bộ chỉ nghe rõ được duy nhất một câu của mộtgã áo đen giọng sang sảng nói: “Mọi người yên lặng, chúng tôi đến đây để dạy dỗkẻ thứ ba.”
Tiếp theo đó bảo vệ đến giữ trật tự hiện trường, yêucầu khán giả ở đó phải rời khỏi, mọingười đều tỏ thái độ bất mãn, lên tiếng chống đối, rõ ràng là không muốn bỏ lỡ vở tuồnghay trước mắt, nhưng cũng đành hậm hực lục tục rời khỏi hiện trường, clip dừnglại tại đó.
Clip này có thể thấy rõ là được quay bằng điện thoạidi động, khoảng cách khá xa nên hình ảnh không được rõ cho lắm. Cam Lộ nếukhông phải đích thân đến chứng kiến nửa sau của câu chuyện, thật sự rất khó xácđịnh hình ảnh của nhân vật chính trong clip là ai.
Người khơi mào chủ đề này đăng hàng loạt các bức ảnhchụp từ clip, từ cái gọi là góc độ kỹ thuật phân tích hiện trường trong đó rốtcuộc là đang xảy ra chuyện gì. Những ý kiến tiếp sau đó đều kích động hệt nhưcắt tiết gà, thứ gìcũng có thể nói được. Có người đoán người đánh, người bị đánh rốt cuộc là ai,có người nghi ngờ bà thím dẫn người xông vào được trường quay trong đài truyềnhình có thể là một chiêu PR rẻ tiền nào đó cho cô MC vô danh; có người vỗ tayđôm đốp, nói trong cái xã hội mà đạo đức ngày càng bị xuống dốc này, những kẻthứ ba phá hoại gia đình người khác phải bị trừng trị thích đáng như vậy, tốtnhất là theo phong tục cổ, trói đôi cẩu nam nữ kia lại nhốt vào lồng heo dìmxuống sông mới hả dạ; cũng có người than rằng phụ nữ chẳng thể nào thoát rakhỏi xã hội trọng nam khinh nữ và cái vòng tâm lý luẩn quấn, xảy ra chuyện làchỉ trừng phạt người cùng giới với mình; còn có người tiết lộ, cô MC này dựahơi đại gia làm trong ngành sắt thép, lái Porche 911, còn đưa cả mấy số đuôicủa biển số xe lên...
Đúng như lời Tiền Giai Tây nói, trang mạng tìm kiếmmôi giới này thật không có gì ngăn nổi, những lời đồn đoán về thân phận của côMC nhanh chóng tập trung vào đài truyền hình của Lý TưBích, còn giới hạn trong mấy cô MC trẻ củađài, trong đó bao gồm cả Lý Tư Bích. Hình ảnh, lý lịch, các chương trình họtừng dẫn đều lần lượt được đăng lên, làm sự so sánh với hình ảnh lờ mờ được cắtra từ trong clip.
Mỉa mai là kênh truyền hình của tỉnh này chẳng có tiếtmục nào được đánh giá cao ở trongnước, sức ảnh hưởng của các cô MC này chỉ gói gọn trong phạm vi tỉnh thành, bâygiờ bỗng dưng nổi tiếng như cồn.
Thượng Tu Văn nghe Cam Lộ tường thuật qua điện thoại,một lúc lâu không nói gì. Cam Lộ biết anh chắc chắn đang lo âu, chỉ nói: “Bàiđăng trên diễn đàn đó đã tiết lộ bí mật cá nhân, nên có thể tìm trang chủ đểyêu cầu gỡ xuống.”
“Luật sư của công ty Húc Thăng đã gửi công văn đi, gỡxuống chỉ là việc sớm muộn, nhưng nếu gỡ bài đó xuống bây giờ thì cũng chẳngcòn ý nghĩ gìnữa.” Thượng Tu Văn thở dài, “Nếu chỉ là chuyện vụng trộm bị vỡ lở thì đó cũnglà đáng đời anh Ba tự bôi nhọ mình. Nhưng anh và cậu đã kiểm tra, số tiền anhta bỏ ra cho cô MC đó mới là vấn đề lớn; chị dâu được một người bí ẩn gửi cho cácbức ảnh nhạy cảm đó mới biết tường tận sự việc, chị ấy chạy đến đài truyền hình,cũng là người đó gọi điện cho chị ấy báo tin, trước cửa còn có người sắp xếpcho họ giấy mời dự khán, đưa họ vào trong. Nực cười nhất là, chị ấy đếnbây giờ ngaycả tên họ,lai lịch của người đó đều không biết. Em xem, chuyện này chắc chắn không đơngiản như bề nổi của nó.”
Cam Lộ do dự một lát, cô thật không muốn chủ động nhắcvề cô người yêu cũ với Thượng Tu Văn, nhưng lại không thể không nói: “Hạ TĩnhNghi lúc đó cũngcó mặt tại hiện trường, thái độ rất kỳ lạ, hình như tất cả những chuyện này đềukhông nằm ngoài dự đoán của cô ấy.” ThượngTu Văn ở đầu dâybên kia rất lâu không nói gì, cô hết kiên nhẫn nói: “Em không có ý nói cô ấy cócan dự vào chuyện này, nhưng…”
“Anh hiểu, Lộ Lộ, may mà chuyện của Thiếu Côn ở đây đãcó manh mối, phần còn lại anh chỉ cần phó thác cho luật sư là xong, anh phải trở vềngay, mong sao vẫn còn cứu vãn kịp.”
Đặt điện thoại xuống, lòng Cam Lộ bỗng dưng rất nặngnề. Nếu Hạ Tĩnh Nghi quả nhiên nhúng tay vào việc này như những gì cô suy đoán,mục đích của cô ta là gì? Chẳng lẽ đúng như lời cô ta vừa cười ngạo nghễ vừa tựbạch về mình là không quên được tình cũ với Thượng Tu Văn sao? Những lời cô tanói hôm đó có ý mỉa mai rất rõ ràng, hơn nữa vừa mượn chuyện sáp nhập doanhnghiệp gây áp lực cho Thượng Tu Văn, vừa lôi chuyện riêng tư của người thân anhra trước bàn dân thiên hạ, đây đâu phải là hành động cứu vãn tình cũ.
Thượng Tu Văn nói “mong vẫn còn cứu vãn kịp” dĩ nhiênlà ý nói muốn cứu vãn cục diện không có lợi mà Húc Thăng đang phải đối mặt. Côkhông thể hiểu sự xem trọng và mức độ can dự của Thượng Tu Văn đối với HúcThăng, nhưng lòng cô không yên, luôn cảm thấy toàn bộ chuyện này có quá nhiềuchỗ bất minh, hệt như một quyển truyện trinh thám dày đặc nghi vấn đang giở ratrước mắt, nhưng kết quả thì chỉ đến một thời điểm nhất định nào đó mới có thểxuất hiện, cứ cho là cô muốn suy đoán, với những gì cô biết được cũng tìm khôngra phương hướng.
Tâm trạng cô rối rắm, quyết định lấy dây ra ban côngnhảy như mọi khi, bên ngoài trời rét căm căm, cô chỉ nhảy được 5 phút là cảmthấy khí lạnh xộc vào mũi và phổi gây tê buốt, thở không ra hơi, đành dừng lại,trong lòng nghĩ, không biết có phải do đang có tâm sự hay là vì thời gian nàytrời lạnh không kiên trì tập luyện mà thể lực giảm sút thấy rõ.
Cô vịn tay vào lan can ngoài ban công nhìn bầu trờiđen kịt, sau khi giữ nhịp thở đều trở lại, mới bước vào trong đi tắm thay áongủ rồi lên giường, xem một lúc quyển “Sự kiện ở Franchise”, đây cũng là tácphẩm của nhà văn Anh mà cô hâm mộ Josephine Tey, so sánh với quyển “Con gái củathời gian” mà cô mất rất nhiều thời gian mới đọc xong, quyển này càng khônggiống tiểu thuyết trinh thám truyền thống, không có thám tử lừng danh xuấthiện, không có vụ án giết người, thậm chí cũng chẳng có ai chết, nhưng bố cụcchặt chẽ cùng với mạch truyện căng thẳng và kỳ bí, thậm chí trong đó có đề cậpđến sát nhân dư luận, gần giống với những gì trên mạng mà cô vừa nhìn thấy, côbất giác thở dài. Mãi đến khi cơn buồn ngủ kéo đến, cô cũng không thể ngủ mộtgiấc ngon lành.
Hôm sau, Cam Lộ lại lên diễn đàn đó, bài viết quảnhiên đã bị gỡ xuống, nhưng sự háo hức, hiếu kỳ của cư dân mạng vẫn không vìthế mà chấm dứt. Họ cải biên lại lý lịch và tên gọi của các cô MC bị nghi ngờvà người liên quan thành trò cười rồi lại đăng lên với chủ đề khác, tiếp tụcbàn tán không ngớt.
Nguyên cái Tết này, Ngô Lệ Quân đều ở thành phố J, CamLộ ngoài sang nhà cha cô ra thì đều ở nhà, nhưng lại không thể tận hưởng cảmgiác được ở mộtmình như lúc trước. Bất luận là xem sách, xem ti vi hay làm việc gì khác đềuchẳng thể yên lòng. Cô nghĩ có lẽ cuộc sống hôn nhân hai năm đã thay đổi bảnthân cô.
Cô quả thật suy nghĩ nghiêm túc về lời đề nghị khôngrõ động cơ của Hạ Tĩnh Nghi.
Nếu thật sự đi cầu xin Tần Vạn Phong giúp đỡ HúcThăng, thì có thể giúp Thượng Tu Văn được mấy phần, cô hoàn toàn không xác địnhđược. Vả lại cô trước nay luôn giữ khoảng cách với Tần Vạn Phong, cho dù là Tếtcũng chỉ gọi điện cho mẹ, tiện thể hỏi thăm ông ấy một chút, lúc này lại đi hâmnóng mối quan hệ này, không chỉ là quá muộn mà bản thân cô cũng chẳng thể làmđược điều đó.
Nhưng nếu chỉ nghĩ đến lòng tự trọng của mình màkhoanh tay ngồi nhìn chồng gặp khó khăn không giúp thì cũng không được.
Lúc này Thượng Tu Văn đang trên đường trở về, cô khôngthể liên lạc với anh, vả lại cứ cho là liên lạc được, cô cũng không muốn kể choanh nghe về đề nghị của Hạ Tĩnh Nghi.
Cam Lộ không thể hiểu nổi mình muốn gì, nghĩ tới nghĩlui, cuối cùng gọi điện cho Nhiếp Khiêm: “Nhiếp Khiêm, em có chút việc muốn hỏianh, bây giờ tiện nói chuyện không?”
Đầu dây bên kia vọng tới tiếng người nói cười và tiếngbanh billard chạm lách cách vào nhau, anh nói: “Em đợi một chút.” Sau đó nói“xin lỗi” với người bên cạnh rồi bước ra ngoài.
Anh lắng nghe Cam Lộ giải thích về mối quan hệ giữa mẹcô và Tần Vạn Phong, đợi cô nói xong, anh cười: “Anh đã biết rồi.”
Cam Lộ không khỏi ngượng ngùng: “Biết rồi mà còn để emnói một tràng thế.”
“Em hiếm khi giải thích với anh điều gì, tiếp tục tiếptục đi.”
Sau khi nghe cô nói về những nghi ngờ của mình, anhtrầm ngâm hồi lâu: “Lộ Lộ, em không cảm thấy mối quan hệ giữa Thượng Tu Văn vàHạ Tĩnh Nghi rất kỳ lạ sao?”
Cam Lộ càng ngượng hơn: “Em là hỏi anh, đứng trên lậptrường của người trong nghề, anh nghĩ đề nghị của cô ta có hợp lý, có khả thikhông, chứ không phải muốn thảo luận với anh về mối quan hệ giữa chồng em và côta.”
“Nếu có một xuất phát điểm không bình thường, thì cóđề nghị tốt hơn nữa cũng không thể hợp lý.” Nhiếp Khiêm nói rất dứt khoát,“Động não chút đi Lộ Lộ, dù mối quan hệ giữa họ đã biến thành thù hận, đôingười đôi ngả hay tình đầu chưa nguôi thì cô ta cũng chẳng có lý do gì để đềnghị thế này với em.”
Cam Lộ sao lại không nghĩ đến điều này, cô đành nhènhẹ thở ra: “Có lẽ cô ta có ý đồ xấu xa, vứt cho em một câu hỏi khó, muốn xemem làm thế nào.”
“Lộ Lộ, nếu anh có chuyện gì, cần em giúp đỡ, em sẽlàm thế nào?”
Cam Lộ ngạc nhiên rồi cười ngượng: “Đây chỉ là giảđịnh của anh mà thôi, nếu thật sự anh xảy ra chuyện, căn bản là sẽ chẳng mở lờivới em, đâu đến lúc cần em phải làm gì.”
Nhiếp Khiêm cũng cười: “Em xem, nhắc đến anh là emvô cùng tỉnh táo, dù là như lúc này,một chút suy nghĩ về anh chắc cũng chẳng có.
Còn đối với chồng, em lại quan tâm đến hồ đồ rồi, hyvọng chồng em sẽ hiểu được sự quan tâm này của em.”
Lòng Cam Lộ bỗng dậy lên nhiều cảm xúc đan xen lẫnlộn, cô trầm ngâm: “Xin lỗi NhiếpKhiêm, có lẽ em có chút mặt dày, ỷ đượcanh quan tâm, cứ đến làm phiền anh mãi.”
“Anh rất hiểu, nếu em không phải thật sự cảm thấy sợhãi, không quyết đoán được thì sẽ khônggọi điện thoại tìm anh.” Nhiếp Khiêm bình tĩnh nói, “Anh vẫn cứ câu nói đó, anhrất vui vì lúc em lo lắng, sợ hãi có thể tìm đến anh.”
Cam Lộ không thể một lần nữa tố anh tự đại, đúng lúccô không biết nói gì thì đầu đây bên kia vọng đến một giọng nữ: “Nhiếp Khiêm…”Cô sững người, chỉ nghe giọng nói lanh lảnh hệt như tiếng chuông ngân, còn mangchút nũng nịu: “Đến lượt anh đánh rồi đấy.” Nhiếp Khiêm dịch điện thoại ra xamột chút, hơi cao giọng nói: “Đợi chút, tôi vào ngay.”
Cam Lộ có thể chắc chắn giọng nói đó là của Tần NghiênChi, cô nói: “Làm phiền anh rồi, anh vào đi.”
“Đợi chút, anh trả lời câu hỏi của em trước đã. Tiếngnói của Tần Vạn Phong trên thị trường nhà đất là điều chắc chắn không cần phảinghi ngờ, có mối quan hệ như thế với mẹ em, em mở miệng xin ông ấy ra mặt, chắcông ấy cũng sẽ không làm khó em đâu. Nhưng bây giờ em căn bản là chưa làm rõchuyện gì đang xảy ra, mạo hiểm hành động e rằng không sáng suốt cho lắm.”
“Ừm, em hiểu rồi, cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo như thế. Vẫn không định hỏi anh, TầnNghiên Chi vì sao lại đang ở cùng với anh à?”
Cam Lộ cười khe khẽ: “Em đâu có quyền hỏi chuyện đó, tuyrằng em quả thật có chút tò mò.Nếu... anh chủ động nói với em, em sẽ không ngại lắng nghe.”
Nhiếp Khiêm cười lớn: “Không, trừ phi em thật sự quantâm đến anh, nếu không anh sẽ không chủ động thỏa mãn sự tò mò của em đâu. Bâygiờ anh phải vào đây, tạm biệt.”
Nói xong điện thoại, Cam Lộ bình tâm lại một chút. Cônghĩ, đúng như những gì Nhiếp Khiêm nói, cô chưa hiểu rõ sự việc, tự chuốc lấyphiền phức cho mình cũng chẳng ích gì, chi bằng cứ chờ xem sự việc tiến triểnthế nào.
Cô liên tục mất ngủ mấy đêm liền nên bây giờ đã thấythấm mệt, tối nay đã bình tĩnh hơn một chút, có thể ngủ ngon rồi. Lúc hai cánhtay vươn ra ôm lấy cô, cô cứ tưởng mình đang nằm mơ, nhưng lập tức giật mìnhtỉnh giấc, đang định kêu thất thanh thì giọng nói của Thượng Tu Văn đã nhẹnhàng vang lên bên tai cô: “Xuỵt, đừng sợ, là anh đây.”
Cô cảm thấy nhẹ nhõm trở lại, ôm chặt lấy anh, cơnngái ngủ vẫn còn, nhưng trong thoáng chốc ngực cô trào dâng niềm phấn khíchkhôn tả. Thượng Tu Văn thường xuyên đi công tác, lần đi này không quá dài nhưngtrong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, bây giờ lại được ôm anh, côchỉ cảm thấy dường như cô và anh chưa bao giờ xa nhau lâu như thế, lần đầu tiêncảm nhận cảm giác trùng phùng.
“Em tưởng mai anh mới về.”
“Bây giờ đã rạng sáng rồi, đã là ngày mai rồi.” ThượngTu Văn vừa nói vừa hôn cô: “Anh quá cảnh ở Hồng Kông, đây là chuyến bay sớmnhất, vốn dĩ không muốn gọi em dậy, định xuống phòng khách ngủ, nhưng không nỡvề nhà rồi mà không ôm em.”
“Thiếu Côn bên đó…”
Anh khóa môi cô bằng nụ hôn, mơ màng nói: “Anh ấykhông sao.”
Dù có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh, nhưng nhất thờicô hoàn toàn không nhớ gì nữa. Trong lúc gầngũi như thế này, lời nói đã trở nên dư thừa, anh thongthả, thuần thục cởi áo ngủ của cô, ngón tay lành lạnh của anh chạm vào làn dađược ủ trong chiếc chăn bông ấm áp của cô, kích thích cô đến tột độ, người côrun lên. Nụ hôn của anh từ từ đi chuyển xuống dưới, bờ môi nóng ấm, cuồng nhiệttheo ngón tay anh ve vuốt khắp người cô.
Trong bóng tối họ trao nhau nụ hôn sâu khó dứt, độngtác nhanh chóng trở nên gấp gáp, cuồng say. Sự kết hợp chặt chẽ này, sự dânghiến trọn vẹn thế xác khiến họ trở thành một bộ phận của nhau, hai người hòahợp vào nhau triệt để, có lúctưởng chừng như mất trọng tâm, cảm giác như đang rơi vào nơi sâu hun hút. Caotrào đến mãnh liệt mà lạ lẫm, trong hơi thở hổn hển, hai người ôm chặt lấynhau, dường như chỉ có như thế mới không bị lạc mất phương hướng hệt như đangtrôi đi giữa biển cả mênh mông.
Cam Lộ lần đầu tiên ngủ một giấc say nồng như thếtrong khoảng thời gian này, lúc Thượng Tu Văn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tráncô, cô mơ màng nhận ra anh đã thức dậy, đang ngồi bên mép giường. Cô cảm thấysau một đêm cuồng nhiệt chưa từng có, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào,lười biếng đến nỗi không muốn mở mắt ra, chỉ cố vươn tay ra, nắm lấy ngón tayanh: “Sao anh dậy sớm thế, không cần thích nghi chênh lệch múi giờ ư? Để em ngủthêm chút nữa, mẹ hôm nay có lẽ sẽ về đấy, ngày mai không được ngủ nướng nữarồi.”
Thượng Tu Văn cúi đầu hôn lên má cô, thì thầm vào taicô: “Xin lỗi, Lộ Lộ, anh phải đi thành phố J ngay.”
Cam Lộ bỗng chốc tỉnh hẳn: “Gấp thế ư?”
Thượng Tu Văn đã vệ sinh cá nhân xong đâu đó, ăn mặcchỉnh tề, vì phải ngồi máy bay đường dài, tinh thần anh hơi có chút mệt mỏi,nhưng ánh mắt nhìn cô lại rất ấm áp: “Chẳng thể khác được, anh phải đến đó làmrõ phiền phức mà anh Ba gây ra lớn đến mức nào mới có thể yên tâm được.”
“Tu Văn, mức độ quan tâm của anh tới Húc Thăng nhiềuhơn hẳn với công ty của anh.”
Anh hơi sững lại, Cam Lộ có chút hối hận vì lỡ thốt ralời này hình như là đang nghi ngờ sự coi trọng của anh đối với tình thân: “Ý emlà, anh giúp cậu dĩ nhiên là rất tốt nhưng Húc Thăng là công ty gia đình củacậu, có những chuyện suy cho cùng là chuyện nhà của cậu, anh không tiện nhúngtay vào quá nhiều đúng không.”
Thượng Tu Văn vươn bàn tay với những ngón tay thon dàivuốt ve mặt cô, sau đó luồn qua gối chải mái tóc dày mượt của cô: “Lộ Lộ, anhbiết em có rất nhiều nghi vấn, đợi anh trở về, anh sẽ giải thích cặn kẽ cho embiết sau, anh hứa sẽ nói rõ toàn bộ với em. Bây giờ anh phải lập tức đi ngay,xin lỗi, vừa về nhà đã phải đi rồi.”
“Không sao”, Cam Lộ nhổm người dậy, “Em đi làm bữasáng cho anh.”
Thượng Tu Văn ấn cô nằm xuống: “Không cần đâu, anh rangoài ăn, em ngủ thêm chút nữa đi.” Thân thể anh phủ lên thân thể cô, mặt haingười ở rất gần nhau, cảm nhận được hơi thở của nhau, anh chăm chú nhìn cô,“Anh hy vọng có thể mau chóng giải quyết xong chuyện này, sau này có thể ở bênem mỗi ngày.”
Cam Lộ chỉ cảm thấy niềm vui thích ấm áp lan tỏa trongtim, cô vươn hai tay ôm lấy cổ anh níu xuống, để mặt anh gần sát mặt cô, ngóntay vuốt nhè nhẹ chiếc áo sơ mi sọc đang mặc trên người anh, hai người yên lặngtrong vòng tay nhau một lúc lâu Thượng Tu Văn mới nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, nhổmngười dậy nhìn cô: “Đợi anh về nhé.”
Tối hôm đó, Ngô Lệ Quân trở về nhà, thái độ của bàchẳng khác gì so với mọi ngày, cũng không đề cập đến chuyện cháu trai và cháudâu tranh cãi nảy lửa đòi ly hôn, Cam Lộ dĩ nhiên cũng không mở miệng hỏi gì.
Cô đi làm muộn hơn Ngô Lệ Quân một ngày, đến trườngchuẩn bị công việc cho học kỳ mới, đang lúc bận sổ sách thì chợt nhận được điệnthoại của Thượng Tu Văn: “Em có thời gian thì xem báo hôm nay nhé, chắc có tintức về Húc Thăng đấy, nhưng xem rồi cũng đừng hoảng hốt, không sao đâu, anh sẽliên lạc với em sau.”
Cam Lộ bần thần, tìm tờ báo đọc, vừa nhìn đã thấy tintức làm cô chấn động, kỳ phát hành đầu tiên sau Tết ở mục tin tức kinh tế củatờ báo đã có bài viết về tiến triển mới trong vụ việc chất lượng sản phẩm củacông ty sắt thép Húc Thăng, cục kiểm tra chất lượng của tỉnh bên qua điều trađã phát hiện, Húc Thăng câu kết với một xưởng luyện thép nhỏ, thu mua nguyênliệu thép và cốt thép chất lượng kém với giá rẻ, sản phẩm của Húc Thăng làm giảgiấy kiểm định chất lượng tung ra thị trường xây dựng, số cốt thép này một khiđược đưa vào sử dụng sẽ gây thiệt hại rất lớn trong an toàn xây dựng, xét thấyHúc Thăng chiếm thị phần rất lớn trong thị trườnggang thép trong xây dựng, trước mắt, cơ quan chức năng đã áp dụng biện pháp cóhiệu quả, cho niêm phong toàn bộ sản phẩm của Húc Thăng, chủ tịch công ty vàcác cán bộ quản lý cấp cao đang bị điều tra.
Cam Lộ xem lại bài báo một lần nữa, nhận ra tínhnghiêm trọng của vấn đề, vội vàng ra khỏi văn phòng gọi điện cho Thượng Tu Văn,hình như anh đang họp nên chỉ vội vã trả lời: “Anh đang họp, hôm nay có lẽ sẽrất bận. Chỉ sợ em đột nhiên xem được bài báo đó sẽ lo lắng nên mới gọi điệnthoại cho em. Nếu không yên tâm em có thể hỏi Dĩ An trước, cậu ấycũng nắm được tình hình.”
Cam Lộ gọi điện cho Phùng Dĩ An hẹn gặp, hết giờ làmcô đi thẳng đến văn phòng anh. Chi nhánh tiêu thụ mới thành lập của Húc Thăngnằm trong một tòa nhà văn phòng ngay trung tâm thành phố, quy mô lớn hơn AnĐạt, trước mắt vẫn đang trong giai đoạn trù bị, chưa chính thức đi vào hoạtđộng. Nhân viên đều đã về, chỉ còn một mình Phùng Dĩ An đứng bên cửa sổ thẫnthờ nhìn ra xa. Anh thấy Cam Lộ đến, bèn mời cô ngồi: “Uống trà hay cà phê?”
“Không cần đâu Dĩ An, rốt cuộc là xảy ra chuyệngì?” Côtrực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Dĩ An cười buồn: “Chuyện tốt mà Ngô Úy làm đấy. Về cơbản, nội dung bài báo đó rất toàn diện, chỉ không nhắc đến tên của anh ta màthôi. Anh ta âm thầm câu kết với một xưởng luyện thép nhỏ đã bị đình chỉ hoạtđộng, lén lút khôi phục sản xuất, mua sản phẩm của họ với giá rẻ mạt, rồi thôngqua các kênh phân phối của Húc Thăng giả mạo là sản phẩm của Húc Thăng đưa vàothị trường.”
Cam Lộ hoàn toàn không thể hiểu nổi: “Anh ta tại saolại làm như vậy, Húc Thăng là công ty của gia đình anh ta, đó không phải là bôinhọ uy tín của chính gia đình anh ta hay sao?”
“Hám lợi mất khôn.” Phùng Dĩ An tỏ ra tức giận, gằngiọng nhấn mạnh từng chữ một, rõ ràng rất phẫn nộ với hành động của Ngô Úy,“Anh ta là phó tổng giám đốc điều hành của Húc Thăng, đã để lộ rất nhiều sơ hở,sai sót, chủ tịch Ngô cũng hết cách với anh ta, tuy không miễn nhiệm nhưng nửanăm trước đã thu lại quyền phê duyệt tài chính của anh ta. Anh ta có thể hấptấp muốn kiếm được nhiều tiền xài nên đã làm chuyện hạ sách này.”
“Vậy là lần trước An Đạt cũng vì nguyên nhân này mà bịđiều tra ?”
“Không phải, anh ta không dám công khai làm trò trướcmặt Tu Văn, lô hàng có vấn đề về chất lượng đó đa số tiêu thụ ở tỉnh bên do anhấy đích thân điều hành. Tôi và Tu Văn đã từng bàn bạc, chuyện này từ lúc bắtđầu đã có người cố tình đứng đằng sau giật dây, từng bước từng bước đưa vấn đềcủa Húc Thăng ra ánh sáng, đến bây giờ có thể nói là đòn cuối cùng, nếu ứng phókhông tốt, Húc Thăng coi như tiêu rồi.”
Sự việc còn trầm trọng hơn nhiều so với những gì CamLộ nghĩ, cô cố gắng tiêu hóa tìnhhình vừa phức tạp vừa lạ lẫm đối với cô, nhất thờikhông biết nói gì, Phùng Dĩ An dịu giọng: “Lộ Lộ, cô cũngđừng căng thẳng quá, may mà Tu Văn đã về kịp,anh ấy có thể giải quyết việc này.”
“Anh ấy chẳng có chứcquyền gì ở Húc Thăng, đâu có tiện nhúng taygiải quyết việc này?”
“Tôi nghĩ chủ tịch Ngô hiện giờ đang bị điều tra, ítra tạm thời sẽ trao quyền cho anh ấy, anh ấy phải bận rộn một thời gian dàiđấy. Sắc mặt của cô không được tốt lắm, sao thế?”
Cam Lộ cảm thấy chóng mặt, mắt mờ đi, tay chân toát mồhôi lạnh. Cô cũng thầm thấy khó hiểu,cô đúng là rất buồn phiền khi nghe tin này nhưng hình như không đến nỗi có phảnứng mạnh như vậy, chỉ miễn cưỡng cười: “Không sao, vừa Tết xong, đồng hồ sinhhọc lộn xộn, mấy hôm nay chẳng biết sao cảm thấy mệt, hôm nay là ngày đầu tiênđi làm lại, hình như có chút không thích ứng. Thôi, không làm mất thời gian củaanh nữa, tôi về đây.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]