Nhưng lúc này cô thấy rõ mồn một anh mắt HạTĩnh Nghi lóe lên tia tức giận và hờn trách, cô lập tức đoán ra chiếcbút này chắc chắn có can hệ gì với cô ta. Nếu cô biết trước điềunày, hơn nữa biết Hạ Tĩnh Nghi cũng có mặt ở đây, sao có thể đồngý để Thượng Tu Văn lấy chiếc bút làm quà tặng cho Tần Vạn Phong,hành đồng này không làm cho cô tức giận, chỉ thấy vô duyên vô cớ tìmphiền phúc đến cho mình.
Cô ta đi theo Tần Trạm vào chỗ ngồi. Cam Lộ vàThượng Tu Văn cũng định đi vào thì thấy Tần Nghiên Chi và Nhiếp Khiêmvừa trò chuyện vừa đi tới. Hai người xuất hiện cùng một lúc khiếnCam Lộ vô cùng bất ngờ.
Tần Nghiên Chi vừa thấy Cam Lộ bèn đi thẳngđến, cười rạng rỡ nói: “Lộ Lộ, vị này chắc là em rể rồi, giớithiệu chúng tôi với nhau đi chứ.”
“Tôi suýt nữa thì quên, cô từ nhỏ miệng mồm đãrất lợi hại.” Tần Nghiên Chi nở nụ cười đầy ngụ ý, “Nhưng gần đâyhay thấy cô xuất hiện ở nhà tôi, tôi rất vui. Nghe nói ông xã gần đâythất nghiệp, cần cha tôi lưu tâm xem có công việc nào thích hợp không, đểsắp xếp cho anh ấy một chỗ đúng không?”
Không đợi Cam Lộ mở miệng, Thượng Tu Văn đãchoàng tay qua eo cô, ấn nhẹ mấy ngón tay ra hiệu, sau đó mới lêntiếng, giọng nói hào sảng: “Cám ơn Tần tiên sinh có lòng.” Anh nhìnTần Nghiên Chi, nét mặt tỏ ra lễ độ nhưng thoáng mang chút trêu chọc,chứ không hề tỏ ra khó chịu, “Nhưng trước mắt tôi chưa có ý định tìmviệc làm.”
Nhiếp Khiêm từ phía sau đi tới, nén cười nói:“Tần tiểu thư gần đây đang cầu người hiền như trời hạn mong mưa, rấtmuốn chủ tịch Tần chiêu hiền đãi sĩ, còn hỏi tôi có muốn đến VạnPhong làm việc không nữa đấy.”
Anh nói nửa đùa nửa thật, bầu không khí cũngnhẹ nhàng hơn. Tần Trạm cũng vừa bước ra, chau mày nhìn Tần NghiênChi: “Chi Chi, hôm nay em cũng là chủ nhà, mau giúp anh tiếp khách đi.”
Tần Nghiên Chi cười típ mắt nhìn anh họ: “ATrạm, sao anh không dẫn bạn gái mới đế? Dù sao cô ấy cũng rất thânquen với Lộ Lộ mà.”
Cam Lộ không khỏi nghi hoặc, nhìn về phíaTần Trạm, anh nhất thời hình như có chút ngượng ngùng, nhún vai nhưngkhông nói gì.
Tần Nghiên Chi bĩu môi trêu chọc: “Lộ Lộ, cô xemcô thật có liên quan đến nhà tôi đấy, mẹ cô gả cho cha tôi, bạn thân côlại đang quen với anh họ tôi, hơn nữa còn thừa cơ hội nhảy vào ngaytừ khi anh ấy và Tiểu Phán chưa chính thức chia tay cơ đấy.”
“Chi Chi…” Tần Trạm ngắt lời cô ta, rõ ràng làcó chút tức giận.
Nhưng Tần Nghiên Chi nghịch ngợm khoác vai anh,làm ra vẻ thân mật nói: “A Trạm, da mặt anh vẫn còn mỏng quá đấy,có gì đâu chứ, chỉ là thay người yêu thôi mà.” Cô cười như thể mìnhvừa kể một câu chuyện cười vô thưởng vô phạt, Tần Trạm đành đứng yênchịu trận, lắc đầu ngao ngán.
Nhiếp Khiêm nãy giờ đứng bên cạnh quan sát bằngánh mắt lạnh lùng giờ mới lên tiếng: “Chúng ta vào đi, khách khứahình như cũng đến đông đủ cả rồi.”
Tần Trạm nhớ ra nhiệm vụ của mình, vội vàngmời họ vào sảnh ngồi, Tần Nghiên Chi và Nhiếp Khiêm đi phía trước,Cam Lộ rớt lại phía sau, thở dài thì thầm với Thượng Tu Văn: “Emđúng là không nên qua lại với họ.”
Thượng Tu Văn điềm nhiên nói: “Lộ Lộ, thượng đếphân chia giàu nghèo thật không công bằng, nhưng lúc cho những người emkhông thân thích trở thành người thân của em thì rất công bằng đấy,đừng để tâm quá làm gì.”
Tần Trạm đưa thuốc thơm mời Thượng Tu Văn,Thượng Tu Văn lịch sự từ chối: “Cám ơn, gần đây cai thuốc rồi.”
Tần Trạm tiện tay để bao thuốc lá trước mặtNhiếp Khiêm, cười nói: “Lộ Lộ, anh muốn nói chuyện với em một chút,ông xã em không phiền gì chứ.”
Cam Lộ không biết anh định làm gì, đứng dậy đitheo anh đến bên cửa sổ ngoài sảnh tiệc: “Gì thế, sao phải bí mậtthế.”
Tần Trạm hạ thấp giọng nói: “Lộ Lộ, mấy hômnay anh đều muốn tìm em để hỏi, cái tay Nhiếp Khiêm này có lai lịchthế nào?”
Cam Lộ không khỏi thấy buồn cười: “Các anh khôngbiết lai lịch nguời ta thế nào, sao lại mời người ta đến dự tiệcchứ?”
“Đừng hiểu lầm,” Tần Trạm cười nói: “Anh khôngphải muốn điều tra chuyện riêng của anh ta. Chỉ là … con bé Chi Chinày, đột nhiên gây chuyện với Steven, hai người cãi nhau một trận tưngbừng, Steven trong lúc tức giận, một mình trở về Mỹ trước. Con béấy không biết thế nào lại trở nên thân thiết với Nhiếp Khiêm.”
Cam Lộ trố mắt trước sự phát triển ngoài sứctưởng tượng này, liền sau đó bất giác đưa mắt nhìn về phía NhiếpKhiêm, Tần Nghiên Chi ngồi bên cạnh anh, đang thì thầm gì đó với anh,anh dựa người vào lưng ghế, vẫn với cái vẻ lạnh lùng ấy, nhưng TầnNghiên Chi xem ra vô cùng phấn khích, cười nói không ngớt.
Cam Lộ theo bản năng thấy cảnh tượng này vôcùng kỳ lạ, đồng thời nhớ lại lời khiêu khích của Tần Nghiên Chilúc nãy, trong lòng nghĩ, nếu Tần Nghiên Chi biết Nhiếp Khiêm từng làngười yêu của mình, không biết sẽ có thái độ như thế nào, sẽ nóinhững lời khích bác gì nữa. Nghĩ đến đây, cô đúng là dở khóc dởcười, nhưng dĩ nhiên cô không định chủ động nói ra bất kỳ điều gì.
“Chú rất kín tiếng với anh, anh chỉ biết NhiếpKhiêm là tổng giám đốc điều hành mà chủ tịch Thẩm trả lương rất caomời về, thành tích và năng lực kinh doanh của anh ta rất nổi tiếngtrong giới, ngoài ra anh không biết gì thêm. Chi Chi điên thì cũng cómột chút, nhưng tâm tư thật rất đơn giản, anh sợ con bé…”
Tần Nghiên Chi liếc anh một cái: “Còn Thượngtiên sinh thì sao?”
Thượng Tu Văn tỏ ý bảo nhân viên phục vụ rótthêm trà cho anh: “Tôi cũng không uống rượu, đợi chút nữa sẽ dùng tràthay rượu kính chủ tịch Tần một ly là được rồi.”
“Tu Văn, hai tháng trước lúc chúng ta cùng ăn cơmanh có uống rượu mà, không biết tại sao lại cai rượu thế.” Hạ TĩnhNghi ngồi thẳng, ra chiều nghĩ ngợi hỏi.
Giọng nói Thượng Tu Văn vô cùng bình thản: “Dạonày tôi cai thuốc lá và rượu rồi.”
“Chẳng lẽ có kế hoạch gia đình với phu nhânđây?”
Câu hỏi đường đột này khiến cho Cam Lộ hơi caumày, nhưng Thượng Tu Văn lại mỉm cười quay sang Cam Lộ, ánh mắt dịudàng, như thể hai người đã ngầm hiểu ý nhau. Dưới ánh mắt chăm chúcủa anh, Cam Lộ cũng nhoẻn miệng cười, Thượng Tu Văn lúc này mới quaylại nhìn Hạ Tĩnh Nghi với anh mắt nghiêm khắc: “Đã là kế hoạch giađình, hình như không nhất thiết phải nói với mọi người ở đây rồi.”
Mới dọn lên được vài món, điện thoại Thượng TuVăn bỗng vang lên, anh nhìn số hiển thị trên màn hình, nói “xin lỗi”rồi đi ra ngoài nghe máy.
Hạ Tĩnh Nghi vờ không để tâm nhìn Cam Lộ:“Thượng phu nhân, nếu tôi nhớ không lầm thì cô là giáo viên, bây giờ ởtrường đang nghỉ đông đúng không?”
Cam Lộ hờ hững gật đầu.
“Nghỉ lễ có kế hoạch gì không?”
“Nghỉ lễ tôi còn phải đi học nâng cao.”
“Ồ thì ra là vậy. Thời gian nay tôi thường gặp Tu Văn ở thành phố J,tôi đoán gần đây anh ấy e rằng phải thường xuyên ở đó, cô không đicùng anh ấy, thật tiếc quá.”
Cam Lộ thấy buồn cười nhìn Hạ Tĩnh Nghi: “CôHạ, cảm ơn cô quan tâm…” Thượng Tu Văn đột ngột quay lại, đặt tay lênvai vợ, nhẹ nhàng nói: “Lộ Lộ, có lẽ anh phải đi trước đây.”
Thượng Tu Văn dường như hơi sững người lại, sau đó ném ánh mắt nhìnsắc lạnh về phía Hạ Tĩnh Nghi rồi lập tức lắc đầu: “Anh ấy vẫnkhỏe. Xin lỗi các vị, tôi đi trước đây.”
Cam lộ ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của HạTĩnh Nghi đang nhìn họ trừng trừng không chút e ngại. Cô đầy bụng nghihoặc nhưng vẫn điềm nhiên gật đâu, rồi cũng đứng dậy, nhẹ nhàng nói:“Em về giúp anh chuẩn bị hành lý,” sau đó cất cao giọng nói với TầnTrạm, “Tần Trạm, cho tôi gửi lời xin lỗi đến chú Tần, chúng tôi cóviệc gấp phải đi trước.”
Ra khỏi khách sạn, Thượng Tu Văn vừa cho xe chạyra đường lớn vừa nói: “Thiếu Côn xảy ra chuyện ở Brazil rồi, anh ấybị cáo buộc tham gia rửa tiền, đã bị cảnh sát bắt giữ để phục vụđiều tra án, anh phải đi ngay sang đó một chuyến.”
Thần thái Thượng Tu Văn nhìn chẳng khác gì sovới vừa rồi, nhưng Cam Lộ đã rất quen thuộc với từng biểu hiện nhỏnhặt nhất của anh, cơ má dưới của anh khẽ động đậy, chứng tỏ anhđang cắn chặt răng. Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng nói, giọng ônhòa: “Chuyện này anh cũng rất lấy làm kỳ lạ, cứ cho là Thiếu Côncó liên lạc với cô ấy cũng không thể xảy ra chuyện là báo tin cho côấy biết ngay, e rằng anh hiện giờ cũng không thể giải thích chínhxác cô ấy cho ý gì.”
Cam Lộ im lặng không nói nhìn ra ngoài cửa sổ,phát hiện ngoài trời tuyết lại rơi, hình như có xu hướng rơi nhiềuthành một trận tuyết dày. Một mùa đông khắc nghiệt, tuyết rơi nhiềunhư năm nay trong trí nhớ của cô hình như rất hiếm gặp ở thành phốnày.
Thượng Tu Văn chuyên tâm lái xe, không lâu sau đãvề đến nơi họ ở, anh cho xe chạy chầm chậm vào hầm xe, đậu xe vàovị trí xong mới quay sang nhìn Cam Lộ, thái độ vô cùng nghiêm túc:“Anh nghĩ cô ấy sẽ còn nói với em nhiều điều khác nữa, Lộ Lộ ạ,có khi là tình cờ gặp cô ấy; có khi là cô ấy sẽ cố tình đến tìmem. Cô ấy còn nói gì nữa, anh cũng không rõ.Anh chỉ có thể nói với em, nếu em có bất kỳ nghi vấn gì, nhớ nóicho anh biết trước, đừng phán đoán theo lời cô ấy.”
Cam Lộ theo anh xuống xe, đi đến thang máy, cuốicùng cũng nhịn không được, buồn buồn nói: “Tu Văn, cô ấy là ngườiphụ nữ có sự nghiệp, có địa vị cao, lẽ ra bận rộn mới phải. Theoanh nói, chuyện của hai người đã thành quá khứ, cô ấy có lý do gìmà cứ bám riết lấy em không buông?”
Thượng Tu Văn nhấn nút mở cửa thang máy, chămchú nhìn số tầng hiển thị trên màn hình nhỏ phía trên: “Về chuyệnnày, e rằng anh không thể cho em một lời giải thích rõ ràng. Chuyệncô ấy và anh đúng là đã thành chuyện cũ, cũng có thể cô ấy cócách nhìn về chuyện cũ khác anh.” Anh không hề quay sang nhìn cô, vươntay kéo cô nép vào mình, “Nhưng anh hiểu rất rõ, đối với anh, bây giờchung sống với em mới là điều quan trọng nhất.”
Thang máy dừng lại trước mặt họ không mộttiếng động, Cam Lộ cùng anh bước vào, ôm chặt lấy một cánh tay anh,mặt vùi vào vai anh.
Ngô Lệ Quân nghe Thượng Tu Văn kể xong, lập tứcnhíu mày căng thẳng: “Nó sao lại gây ra chuyện này chứ. Chẳng lẽ nókhông mời được luật sư sao? Con đi thì có ích gì?”
Thượng Tu Văn vừa dùng di động lên mạng tìmchuyến bay vừa hờ hững đáp: “Luật phát Brazil vẫn chưa kiện toàn, hơnnữa chuyện này không phải chỉ có luật sư là được.”
“Nhưng bây giờ việc sát nhập Húc Thăng đang ởgiai đoạn then chốt, con đi ra nước ngoài, lỡ xảy ra chuyện gì thìlàm thế nào?”
Cam Lộ cảm thấy lạ lùng với suy nghĩ của mẹchồng, Thượng Thiếu Côn nói gì cũng là cháu trai của nhà họ Thượng,sau khi được nhận nuôi cũng có thể coi là cháu đích tôn, từng sốngtrong nhà họ Thượng đến khi lên đại học, không thể nói là không cóthân tình, nhưng Ngô Lệ Quân rõ ràng không hề lo lắng cho sự an nguycủa anh ta nơi dị quốc tha hương, lại quan tâm đến việc sáp nhập HúcThăng phải đình lại một thời gian dai, sự thiên vị quá rõ.
Cô không muốn xem vào cuộc đối thoại giữa haingười, vội vàng lên lầu thu dọn hành lý, chỉ đứng trên đầu cầu thanghỏi vọng xuống: “Tu Văn, có cần mang theo đồ vest không?”
Dưới lầu hai người vẫn đang tranh luận, âm thanhkhông lớn lắm, Ngô Lệ Quân tốc độ nói hơi nhanah, Thượng Tu Văn thìvẫn từ tốn như mọi khi, nhưng rõ ràng là chẳng ai chịu nhường ai.Chỉ nghe Thượng Tu Văn kết luận: “Mẹ, chúng ta đừng thảo luận chuyệnnày nữa.” Sau đó nói với lên: “Chỉ cần một bộ là đủ.”
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Thượng Tu Văn đicông tác đều nói lịch trình cho cô biết để cô chuẩn bị hành lý. Côđoán mò thời tiết ở đất nước ở Nam bán cầu Brazil như thế nào, rồixếp vào một bộ đồ vest mỏng màu xám cùng áo sơ mi và cà vạt đồngbộ, rồi chuẩn bị vài bộ quần áo đơn giản, thoải mái khác. Độngtác vô cùng thuần thục, nhanh lẹ, lúc Thượng Tu Văn nói chuyện vớimẹ xong lên đến nơi, cô đã thu dọn gần xong rồi.
Thượng Tu Văn mở ngăn kéo lấy hộ chiếu, rồi đưachìa khóa xe xe cho vợ: “Thời tiết không tốt, đừng chen chúc trong xebuýt, sau này cứ lái xe đi làm nhé, cẩn thận một chút là đượcrồi.”
Cam Lộ gật đầu, cô có bằng lái xe hơn một nămnay, Thượng Tu Văn thi thoảng cũng đưa chìa khóa xe cho cô, động viên côlái xe nhiều một chút, kỹ thuật lái xe của cô không tệ: “Em đưa anh rasân bay.”
Hai người xuống lầu, Ngô Lệ Quân đã về phòng,Thượng Tu Văn chỉ đứng ngoài của phòng chào bà một tiếng rồi cùngCam Lộ đến sân bay.
Thượng Tu Văn đặt chuyến bay sớm nhất đi BắcKinh, làm thủ tục check in vào gửi hành lý xong, còn một chút thờigian, hai người đến sảnh chờ ngồi một lát.
Cam Lộ hỏi: “Sao mẹ lại không muốn anh điBrazil?”
“Mẹ chủ yếu là lo việc sáp nhập xưởng luyệnthép của Húc Thăng, sợ một mình cậu ứng phó không nổi. Anh đã nóirõ ràng với mẹ rồi, trước Tết không thể nào có kết luận rõ ràng,anh giải quết việc bên đó xong sẽ quay về ngay, không để trì hoãnviệc gì cả.” Thượng Tu Văn hình như hơi do dự một lát, sau đó cườibuồn: “Còn Thiếu Côn, anh ấy và mẹ không nói chuyện với nhau mấy nămnay rồi.”
Cam Lộ ngớ người ra, nhưng không định hỏi rõnguồn cơn, chỉ im lặng dặt tay mình lên tay anh, anh nắm chặt lấy:“Lúc nhỏ tính cách Thiếu Côn đã rất bất kham, lại thêm cha mẹ anh ấylần lượt qua đời, khó tránh khỏi có chút tự cô lập mình, nhưng đólà chuyện trước đây. Tình cảm giữa anh ấy và cha anh rất tốt, anh ấyluôn đau xót trước sự ra đi đột ngột của ông, cho rằng mẹ anh khôngchăm sóc tốt cho ông ấy.”
Đây là lần thứ hai anh kể cho Cam Lộ nghe vềngười cha đã mất của mình, nụ cười buồn nơi khóe miệng càng thêlương hơn: “Thật ra, nếu truy cứu đến cùng, có lẽ Thiếu Côn có lý dođể trách anh.”
“Sinh lão bệnh tử, ai cũng không thể tránhkhỏi, anh ấy không nên trách anh và mẹ mới phải.”
“Không, có những chuyện lẽ ra không nên xảy ra.”Thượng Tu Văn lắc đầu, tâm trạng u ám.
“Thật ra em cảm thấy tình cảm giữa anh vàThiếu Côn rất tốt, giống nhưu anh em ruột vậy.”
Cam Lộ nhớ rất rõ khi tuần trăng mật ở Maldivessắp kết thúc, Thượng Thiếu Côn có lòng bay từ Mỹ đến để gặp họ.Sau một hồi hàn huyên, cô một mình đi SPA thư gian, lúc quay lại thấyanh em họ đang ngồi uống rượu ở ban công lộ thiên nhìn ra biển, ánhmặt trời gay gắt đằng Tây khiến bóng họ ngả dài cả vào trong phòng,họ không hề chuyện trò với nhau nhiều, nhưng giữa hai người toát rasự thân thiết và ăn ý mà người ngoài không khó nhận ra.
“Đúng vậy, tình cảm giữa bọn anh rất luôn tốtnên anh ấy không trách gì anh, chỉ phẫn nộ với mẹ anh.” Thượng Tu Vănthẫn thờ nhìn dòng người tất bật qua lại, “Sau này có thời gian sẽkể cho em nghe. Sắp đến tết rồi, anh không biết phải lưu lại bên đóbao lâu, nếu anh không về kịp, em thay anh ở bên cạnh mẹ nhiều mộtchút, mẹ cũng rất cô đơn.”
Cam Lộ tiễn Thượng Tu Văn đến khu vực hải quan,rồi tự mình lái xe về nhà. Bầu trời u ám ảm đạm, tuyết rơi lúcnhỏ lúc to, gần như chẳng có lúc nào dừng, tâm trạng của cô gống nhưthời tiết lúc này vậy, có chút nặng nề mơ hồ, nhưng cũng có chútan ủi.
Cô không hề cảm thấy xấu hổ vì mẹ mình đibước nữa, nhưng trước giờ đều không muốn dính dáng đến những ngườitrong gia đình ấy. Thượng Tu Văn rất ít khi nhắc đến cuộc sống trướcđây của anh, gia đình của anh và người cha mất sớm của anh.
Bây giờ cô và anh ở vào giai đoạn mà trước đâycả hai đều không mở lòng với nhau, lần đầu tiên cô nhận ra, đi sâu vàocuộc sống cảu đối phương, đối với hôn nhân mà nói đó là việc hếtsức bình thường. Cô nghĩ, rốt cuộc bọn cô cũng đang có một sự khởiđầu tốt đẹp.
Thượng Tu Văn xin visa ở Bắc Kinh, thuận lợichuyển tiếp máy bay đến lò lửa Rio de Janeiro của Brazil. Đến nơi anhgọi điện thoại về báo bình an. Cam Lộ bắt đầu tham gia vào lớp họcnâng cao của trường, tuy mỗi ngày đều đi về đúng giờ nhưng thấy nhẹnhõm hơn là đi làm. Trận tuyết gây bao tổn thất trong cả nước cuốicùng đã ngừng hẳn, trời vẫn xám xịt, nhưng lái xe đã thuận tiện hơnrất nhiều.
Đến khi lớp học nâng cao kết thúc, chính thứcbước và kỳ nghỉ, Thượng Tu Văn vẫn chưa về, anh gọi điện thoại chỉnói việc Thượng Thiếu Côn không hẳn nghiêm trọng lắm, chủ yếu là bịliên lụy, nhưng tình hình phúc tạp hơn dự đoán, e rằng phải bỏ lỡcái Tết quê nhà. Nghe tin này, Ngô Lệ Quân chẳng hề tỏ ra lo lắng chỉthờ ơ nói: “Con nghĩ kỹ là được.”
Cam Lộ lên mạng tra cứu tình hình Brazil, chỉdặn đi dặn lại anh nhất định phải chú ý tình hình an ninh không tốtbên đó, Thượng Tu Văn gật đầu, trấn an cô, ở đây tình hình không hỗnloạn như trên mạng đưa tin.
Đến trước giao thừa một ngày, Cam Lộ lần đầutiên không hẹn đồng hồ báo thức, cô ngủ nướng mãi đến khi di độngtrên tủ đầu gường réo vang không ngừng mới miễn cưỡng với tay cầmlấy, mơ mơ màng màng nhất nút nghe: “A lô?”
Là Thượng Tu Văn gọi về từ Brazil, anh có chútngạc nhiên: “Lộ Lộ, em vẫn còn đang ngủ à?”
“Ngủ nướng ngày đông là sự hưởng thụ tuyệtvời của cuộc sống, hơn nữa,” Cam Lộ cuộn mình vào trong chăn nói: “Emsống ở đây lâu rồi, ngủ nướng một hôm không quá đáng chứ.”
Thượng Tu Văn ngớ người, biết cô đang nói thật.Sau khi dọn về đây ở, dù là cuối tuần hay nghỉ lễ, Ngô Lệ Quân đềuthức dậy đúng giờ, Cam Lộ cũng ngại ngủ nướng, phải thức dậy nhưlúc đi làm. Anh từng nói có thể thương lượng với mẹ, cuối tuần hoặcngày nghỉ để cô ngủ thêm một chút, cô liền ngăn lại, nói không cầnthiết.
“Mẹ không có ở nhà à?”
“Hôm qua mẹ đi họp ở tỉnh lị rồi, tối nay mớivề.”
“Xin lỗi, Lộ Lộ.”
Cam Lộ cười: “Ấy, sao lại bỗng dưng xin lỗi em.Nghe nói các cô gái ở Nam Mỹ vừa phóng khoáng vừa gợi cảm. Anhthành thật khai báo đi, anh đi xem múa thoát y hay đi quán bar tán tỉnhmấy cô gái rồi?”
Thượng Tu Văn lại ngớ ra, một hồi lâu mới cốnén cười: “Ừm, các cô gái ở đây quả thật rất bốc lửa, anh bây giờrất thông cảm cho Thiếu Côn cứ than phiền an ninh ở đây kém nhưng mộtnăm ít nhất phải ở đây đến bốn, năm tháng.”
“Nói trọng điểm, rốt cuộc là có hay không?”
“Anh đâu có tâm trạng để làm mấy chuyện đó.”Thượng Tu Văn thở dài, “Ngốc ạ, lấy anh rồi em chẳng thể ngủ nướngthỏa thích được ngày nào, anh cảm thấy có lỗi.”
“Vẫn tốt, công ty anh ấy chỉ bị liên đới, hơnnữa anh ấy là công dân Anh, luật sư cho rằng cơ hội thoát khỏi cáobuộc của anh ấy rất lớn.”
“Vậy thì tốt rồi,” ấn tượng của Cam Lộ vềThượng Thiếu Côn rất tốt, nghe tin này, cô cũng mừng cho anh, “Vậy saoanh còn chưa ngủ, có phải lo lắng cho Húc Thăng không?”
“Anh chỉ là rất nhớ em, Lộ Lộ ạ, nhớ đếnkhông ngủ được, nếu bây giờ có em nằm bên cạnh anh thì tốt biếtmấy.”
Giọng nói có vẻ khàn khàn của Thượng Tu Vănvọng đến, khoảng cách xa côi như vậy hình như khiến cho giọng nói nàytăng thêm sức ấm áp khó diễn tả thành lời, Cam Lộ từ đầu ngón taycầm điện thoại đến tận tim óc đều run lên vì hạnh phúc, cổ họng nhưnghẹn lại, một lát sau mới thì thào: “Em cũng rất nhớ anh.”
Hai người đều im lặng, xa xa vẳng lại tiếng kêurè rè nhỏ xíu của đường truyền điện thoại, lúc này chiếc điệnthoại để bàn ở tủ đầu giường bỗng reng lên, cô ghét sự chen nganglàm cụt hứng này nhưng cũng đành nhổm dậy nghe. Là Ngô Lệ Quân gọivề, bà đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Cam, con liên lạc với chị dâu họngay, tìm nó, bảo nó lập tức quay về nhà.”
Cam Lộ chẳng hiểu đầu cua tai nheo: “Mẹ, chị dâusao thế ạ, con phải đi đâu tìm chị ấy?”
Giọng nói Ngô lệ Quân rõ ràng đang rất bựcbội, nhưng miễn cưỡng hạ thấp giọng: “Mẹ vừa mới nhận được điệncủa cậu con, nghe nói không biết nó nghe lời đồn đại gì, từ thànhphố J chạy đến chỗ chúng ta tìm nhân tình của Ngô Úy nói phải quấy,vậy còn ra thể thống gì nữa? Mẹ đang bận họp, con đi tìm nó, khuyênlơn nó.”
Cam Lộ đành vâng vâng dạ dạ, đặt điện thoạixuống, cô vừa đứng dậy vừa nói vào di động: “Anh đều nghe thấy rồichứ. Trời ạ, thành phố này lớn thế này, em biết đi đâu tìm chị ấybây giờ?”
Thượng Tu Văn vừa tức giận vừa không biết phải làm thế nào: “Em gọiđiện thoại cho Ngô Úy trước, chuyện này đáng lẽ phải để anh ta ramặt giải quyết.”
“Ừm, được rồi, không nói với anh nữa, em đi thayquần áo đây.”
Cam Lộ vội vàng đánh răng rửa mặt, thay quầnáo, sau đó gọi vào di động Ngô Úy: “Anh Ba, vui lòng chỉ cho em biết,em phải đi đâu để tìm chị dâu.”
Ngô Úy đang rất thê thảm, anh ta vừa bị cha vàcô gọi đến mắng cho một trận, vợ nhận điện thoại của anh ta, nghe anhta hù dọa chỉ cười gằn: “Ngô Úy, anh nên biết rõ, bây giờ là anh quỳxuống cầu xin tôi, còn phải xem tâm trạng tôi thế nào đã.” Sau đó cúpđiện thoại chẳng thèm đoái hoài đến anh ta. Hiện giờ anh ta đang ởđây, hoàn toàn không phải là thành phố J có thể hô phong hoán vũ,lại càng không thể ngạo mạn như bình thường được nữa, đành xuốngnước nói: “Lộ Lộ, chị dâu em không biết nghe ai nói xằng nói bậy đãđến đài truyền hình, anh quả thật không tiện đến đó lôi cô ta về,đành phiền em vậy.”
Cam Lộ không khỏi cảm thấy buồn cười: “Đượcrồi, em đến đó xem sao.”
Cô vừa lái xe đến đài truyền hình vừa đeo tainghe gọi điện thoại cho Tiền Giai Tây: “Giai Tây, bây giờ cậu có đi làmkhông?”
Giọng Tiền Giai Tây hạ đến mức thấp nhất nhưnglại rất phấn khích: “Đang đi làm, tớ đang ở hiện trường xì căng đan,rất phấn khích, rất đã, bây giờ không tiện kể cho cậu nghe, để tớphát lại sau vậy.”
“Cậu tìm cô ta làm gì? Chẳng lẽ có ngườitruyền hình vở kịch đang đến hồi gay cấn với cậu rồi à, tin tứctruyền đi nhanh như tên bắn ấy.”
“Tớ nói cậu nghe nhé, tớ vừa nãy đang quayhình chương trình trò chuyện với người quản lý của Lý Tư Bích, thìmột bà dẫn theo mấy tay bặm trợn không biết làm cách nào lọt vôđược trường quay, bước lên nhìn mặt rồi tặng cho Lý Tư Bích một cáitát trời giáng, bây giờ ở đây đang vô cùng hỗn loạn, chấn động cảđài truyền hình.”
Cam Lộ trợn mắt đớ lưỡi. Cô và chị dâu TrầnVũ Phi giao thiệp không nhiều, trong ấn tượng của cô, đó là người phụnữ dung mạo xinh đẹp, nói năng cởi mở,tuy có gia thế nhưng cử chỉkhông hề hống hách,kiêu căng, ngược lại còn rất thân thiện khéo léo,thật không ngờ lại có thể hành động như vậy, chạy đến đây không chútdo dự ra tay đánh người.
“Họ vẫn còn ở đó chứ?”
“Dĩ nhiên, cô ta đang ngồi chễm chệ trên sânkhấu, yêu cầu lãnh đạo đài ra mặt nói chuyện nên xử lý thế nào đốivới cô dẫn chương trình đạo đức bại hoại này.”
Tiền Giai Tây kinh ngạc: “Cậu cũng có hứng thú xem xì căng đan nàyà?”
Cam Lộ chạy đến đài truyền hình, chỉ thấytrước trường quay có rất nhiều nhân viên bảo vệ đang đứng đó, ngănkhông cho tùy tiện vào hiện trường, Tiền Giai Tây đứng đợi ở ngoàikhông biết từ đâu kiếm được chiếc thẻ nhân viên choàng vào cổ cô, haingười bước vào trong, Cam Lộ vừa nói cho Tiền Giai Tây biết người phụnữ đang làm loạn đó là chị dâu của Thượng Tu Văn.
“Á, thật không?” Tiền Giai Tây vô cùng kinh ngạc,“Vậy anh họ Thượng Tu Văn thật có thực lực cũng rất có gia thế đấynhỉ, sao cậu chưa bao giờ nói có họ hàng lợi hại như vậy.”
“Cậu thật là, lần trước ở cổng sau đài tụimình thấy nhân tình của Lý Tư Bích, cậu chẳng hề nói cho tớ biếtđó là họ hàng nhà cậu.”
“Cho tớ xin đi, anh ta chỉ là anh họ của Tu Văn,tớ cũng chẳng qua lại gì nhiều với anh ta. Hơn nữa cảnh tượng lúcđó tớ hét toáng lên là anh họ thì có gì hay ho?”
Tiền Giai Tây cười lớn, sau đó tấm tắc khen:“Chị dâu cậu thật dũng cảm, rõ ràng là đã chuẩn bị kỹ càng mớiđến đây, mấy gã đẹp trai to con mặc đồ đen ngăn không cho người khôngphận sự vào, chị ta vừa đến đã tặng cho người ta một cái tát, tátxong còn không cho Lý Tư Bích đi. May mà hôm nay chỉ thu hình chứ khôngphát trực tiếp, nếu không xảy ra chuyện lớn rồi. Bên đài nói sẽ báocảnh sát, chị ta không hề tỏ ra nao núng, nói thật đúng lúc, chị tacũng lập túc gọi đường dây nóng cho các báo lớn, mời phóng viên đếnđây viết bài. Trong đài sợ làm quá truyền ra ngoài sẽ thành tiếngxấu, phó giám đốc đài vừa mới qua đó, đang khuyên chị ta đổi địađiểm để nói chuyện.”
Hai người bước vào, chỉ thấy trong trường quayđã yên tĩnh trở lại, bảo vệ đã mời tất cả những người không liênquan ra ngoài, chỉ còn một vài nhân viên đài ở lại, trên sân khấu cóđặt hai chiếc ghế sô pha màu đỏ, bên trái là Lý Tư Bích mặt màythất sắc, đầu óc rối bời, cô ta quay mặt vào trong ngồi bên cạnh làngười đàn ông trung niên có vẻ là lãnh đạo đài, còn chị dâu xinh đẹpTrần Vũ Phi ngồi chiếc ghế bên phải, chị mặc một chiếc áo khoác damàu xám đậm, rất sang trọng, quý phái, phía sau là một gã đàn ôngcao lớn vận vest đen đứng bất động, mặt mày dữ dằn, bặm trợn.
Tiền Giai Tây thì thào nói: “Cậu xem, có giốngcảnh trong phim không?”
Nhưng Cam Lộ thì lại thấy người phụ nữ kiềudiễm đang ngồi hàng ghế khán giả, mặc bộ đồ màu xanh nước biển vôcùng tinh tế, không ai khác chính là Hạ Tĩnh Nghi, cô ta đang ngồinghiêng, hai chân vắt chéo lên nhau, đang nhìn lên sân khấu với vẻ mặtthích thú.
“Sao cô ta cũng có mặt ở đây?” Cam Lộ nhíu màyhỏi nhỏ, hất mặt về phía Hạ Tĩnh Nghi.
“Hạ Tĩnh Nghi ấy à? Hôm nay làm chương trìnhphỏng vấn cô ta mà, cô ta xem ra cũng rất nhiều chuyện đấy, còn mộtvị khách mời nữa là một nhà kinh tế học rất nổi tiếng, người tarất tự trọng, nhìn thấy cảnh này lập tức bỏ đi. Không ngờ cô ta lạikhông đi, còn ngồi đó xem náo nhiệt, cô ta dù sao cũng là khách mời,bảo vệ cũng không tiện thẳng thừng mời cô ta ra ngoài.”
Cam Lộ thầm cảm thấy có gì không đúng, cô thấyHạ Tĩnh Nghi chẳng hơi đâu mà ngồi xem trò náo nhiệt này nhưng bâygiờ cô không thể nghĩ nhiều, bèn bước lên cất tiếng gọi: “Chị VũPhi.”
Trần Vũ Phi nhìn thấy cô, có chút bất ngờ,cười lạnh lùng nói: “Đúng là bà cô mình không tiện ra mặt, lại đẩyem đến đây. Lộ Lộ, chị khuyên em đừng nên xen vào chuyện không phảicủa mình.”
“Sao lại không phải chuyện của em?” Cam Lộ cũngcười, “Chị Vũ Phi, có gì từ từ nói, ở đây cũng là chỗ làm việccủa người ta, chi bằng hẹn ở một nơi khác rồi gọi anh Ba đến, mọingười gặp mặt nói cho rõ ràng có phải tốt hơn không.”
Trần Vũ Phi bĩu môi: “Lộ Lộ, em không hiểu anhBa của em rồi, anh ta trước nay làm cái gì cũng không dám làm, chứđừng nói là dám nhận, đến mới là lạ đó.” Chị ta quay sang Lý TưBích, “Chi bằng cô gọi cho anh ta, bình thường không phải chỉ cần côgọi một tiếng, anh ta phóng xe hơn trăm cây số từ thành phố J đến đâyđể gặp cô sao? Để xem hôm nay anh ta có đến cứu cô không.”
Lý Tư Bích dường như đã lấy lại bình tĩnh,lạnh lùng nói: “Tôi hoàn toàn không biết chị đang nói gì. Tôn đàitrưởng, báo cảnh sát đi, đài truyền hình không phải cái chợ, có thểtùy tiện ra vào, có chuyện gì, mời cảnh sát đến giải quyết.”
Tôn đài trường không để ý đến cô ta, chỉ nóivới Cam Lộ: “Tiểu thư, cô khuyên chị này giúp, đài truyền hình có đơnvị trực ban của cảnh sát vũ trang đứng gác, xông vào trường quay làchuyện nhỏ nhưng không nhỏ, nếu đã là chuyện riêng, các vị tự giảiquyết lấy, đừng làm ảnh hưởng đến trình tự công việc.”
Không đợi Cam Lộ mở miệng, Trần Vũ Phi nóikhông chút nhượng bộ: “Tôn đài trưởng, chuyện này đúng thực làchuyện cá nhân, nhưng Lý tiểu thư đây là người của công chúng. Ngườicủa công chúng thì phải có trách nhiệm với xã hội đúng không, khôngthể vừa mới lên truyền hình đạo mạo đường hoàng, vừa làm chuyệnkhuất tất phá hoại gia đình nhà người ta được.”
“Cái sừng này là do hai người các cô cắm lênđầu tôi, xin hãy yên tâm, tôi luôn công bằng, ai cũng không bỏ qua.” TrầnVũ Phi nhướng mày, mặt đầy vẻ mỉa mai, “Ái chà, Lý tiểu thư, cô tỏra vội vàng như vậy, khiến tôi cũng có chút hoang mang. Hẳn là cănbiệt thự sang trọng gần 3 triệu ở Đông Phương Đế Viên là do cô mua,chiếc Range Rover hơn 1 triệu cô mới mua cũng là do cô nhìn ăn nhịn mặctích góp mà có đúng không? Xem ra lương ở đài truyền hình cao hơn rấtnhiều so với những gì tôi tưởng tượng.”
Nhân viên đài đứng phía dưới bỗng chốc ghé taixì xầm với nhau. Trần Vũ Phi rất đắc ý khi nhìn thấy Lý Tư Bíchmặt mày biến sắc, mới quay sang Tôn đài trưởng, nói vô cùng thànhkhẩn: “Đến đây, Tôn đài trưởng, chúng tôi có vài tấm hình rất thúvị, chồng tôi thì tôi nhận ra, còn cô gái ở cùng anh ấy đó mà, chibằng ông gọi thêm vài đồng nghiệp nữa đến giúp tôi nhận diện mộtchút, rốt cuộc có phải Lý tiểu thư đây không, nói oan cho người tốtthật không phải chút nào.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]