Chương trước
Chương sau
Cam Lộ dậy sớm, lúc nhìn đôi mắt u ám thất thần củamình trong gương, không khỏi có chút khó hiểu.Ngoài không nỡ để Thượng Tu Văn vừa từ nước ngoài trở về đã chạy đến thành phốJ lao tâm khổ trí ra, cô không hề lo lắng, sốt ruột bởi những chuyện xảy ra ởHúc Thăng. Nhưng tối hôm đầu tiên sau khi nghe tin, cô không thể nào ngủ yêngiấc, lúc chuông báo thức gọi dậy, cô chẳng muốn ra khỏi giường chút nào, nằmthêm chừng vài phút, cô bắt mình phải dậy, chân chạm vào tấm thám lông cừu ở cuốigiường thì đầu óc quay cuồng, toàn thân bải hoải không chút sức lực, một cảmgiác lười biếng kỳ lạ.

Cô lo lắng đưa tay lên sờ trán, không nóng lắm. Mấyngày nữa là đến ngày học sinh đến báo danh rồi, học kỳ mới lại sắp bắt đầu,chẳng lẽ chứng bệnh lười biếng của học sinh sau kỳ nghỉ dài đã lây sang mìnhrồi?

Cô cố gắng tươi tỉnh xuống lầu làm bữa sáng, cảm giácnặng nề trong ngực chẳng thể nào cất đi được, miễn cưỡng cùng Ngô Lệ Quân ănxong bữa sáng rồi xách giỏ đi làm.

Bầu trời đã trong xanh được một chút, vừa Tết xong,thời tiết vẫn lạnh lẽo, cơn gió buổi sáng mang hơi lạnh quất vào mặt, xem ramùa đông vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.

Cam Lộ lên xe buýt, chọn một chỗ ngồi sát cứa sổ, lấysổ tay ghi chép ra xem, nhắc nhở bản thân mấy ngày này phải đi đóng phí côngích, tiền điện, nước và gửi sinh hoạt phí cho dì Vương.

Bỗng dưng cô thần người ra, tờ lịch trong quyển sổ taynhắc cô một sự thật, những ngày sắp đến không phải chỉ là sắp khai giảng haycần phải đi đóng các loại chi phí, kỳ nghỉ dài làm cho cô chẳng còn khái niệmvề thời gian, cô đã bỏ sót một thứ vô cùng quan trọng, chu kỳ sinh lý của côkhông đều như lúc trước, cô bạn thân thiết này sao chẳng đến hẹn lại lên, đánglẽ phải đến thăm cô rồi mới phải.

Cô giật mình ngẩng đầu lên, vội vàng tính nhẩm ngàytháng trong đầu, nhưng lòng cô rối bời, một lúc sau vẫn chưa tính ra được. Đếntrường, cô cùng với đồng nghiệp nghiên cứu giáo án, chuẩn bị dụng cụ dạy học,họp với chủ nhiệm lớp, cố tươi tỉnh bận rộn cả ngày đến tối lúc nghe điện thoạicủa Thượng Tu Văn, cô do dự một lát rồi quyết định đợi đến ngày mai xin nghỉphép đến bệnh viện kiểm tra xem sao.

Cuộc điện thoại của Thượng Tu Văn vô cùng ngắn gọn,anh rõ ràng là đang bận bù đầu bù cổ, hai người chỉ nói với nhau vài câu rồi cúpmáy. Cam Lộ nghĩ, nếu có thai lúc này, rõ ràng là có chút cảm giác thêm phiềnphức, còn nếu đây chỉ là sợ chuyện không đâu thì chỉ cần một mình mình sợ làđược rồi.

Cam Lộ xin phép trưởng bộ môn cho nghỉ nửa ngày, sángsớm ngày hôm sau cô thử que thử thai, nhìn hai vạch đỏ mà một dạo mình ngày nàomong được nhìn thấy mà không được hiện ra trên que, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng,cô xem kỹ lại một lần nữa, ra chỗ ánh sáng để nhìn rõ hơn, màu sắc trên que rấtnhạt, rõ ràng là thao tác không chuẩn. Cô thần trí rối loạn chạy đến bệnh viện,xét nghiệm đâu đó xong, cô cầm tờ giấy xét nghiệm có ghi tên mình, nhìn kết quảdương tính, cô bần thần hồi lâu.

Bác sĩ hỏi cô với giọng lạnh lùng: “Có cần không?”

Cô ngạc nhiên, vội vàng nói trong vô thức: “Cần.”

Bác sĩ ghi ngày dự sanh, dặn dò những điều cần chú ý,ví dụ như cảnh giác thai ngoài tử cung, đến lúc nào thì phải đến khám định kỳ,cụ thể phải kiểm tra những gì, … Cô nghe mà chẳng để tâm, tinh thần có chúthoảng loạn.

Rời khỏi phòng khám, cô đến ngồi bên chiếc ghế dàingoài hành lang, người đi qua đi lại không ngớt, khoa sản và phụ khoa ở cùngmột tầng, thỉnh thoảng lại có vài người phụ nữ vác bụng bầu nặng nề đến kiểmtra, cô bất giác đưa tay lên bụng mình, nhận ra bên trong đang chứa đựng một sinhlinh nhỏ nhoi.

Đây là đứa con mà cô và Thượng Tu Văn đang mong chờ,tuy đến có chút đột ngột nhưng cũng chẳng hề gì.

Nghĩ đến đây, trái tim đang rối bời của cô bỗng bìnhtĩnh trở lại, khóe miệng bất giác nhướng lên trên thành một nụ cười. Cô lấyđiện thoại gọi cho Thượng Tu Văn nhưng điện thoại của anh lại chuyển đến bànthư ký. Cô nhìn đồng hồ, đoán có lẽ anh đang họp, hơn nữa báo tin này trongđiện thoại sẽ bỏ lỡ được nhìn thấy anh vui như thế nào, nếu tìm một cái cớ nàođó để anh về nhà thì tốt.

Cô lại tính ngày tháng, muốn xác định xem đứa con nàyâm thầm trú ngụ trong cơ thể cô vào ngày nào, nhưng chỉ nhớ những cái ôm siếtchặt ấm áp. Nghĩ đến lần gần đây nhất, cô không khói đỏ mặt, thầm hy vọng sựcuồng nhiệt vô tình đó không làm tổn thương đến con yêu.

Điện thoại réo vang, Cam Lộ đưa lên nhìn, là số điệnthoại lạ: “Xin chào, ai vậy ạ?”

“Thượng phu nhân, chào cô, tôi là Hạ Tĩnh Nghi.”

Cô vẫn đang chìm đắm trong niềm vui đang lan tỏa khắpngười, đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa thờ ơ nói: “Chào cô, có chuyện gì vậy?”

“Cô đang ở đâu, tôi có chuyện muốn gặp cô ngay.”

Cam Lộ không muốn phá vỡ tâm trạng đang vui vẻ củamình, mỉm cười: “Tôi không nghĩ rằng chúng ta cần phải gặp nhau.”

“Tin tôi đi, không gặp thì người sau này hối hận chắcchắn là cô chứ không phải tôi.” Giọng nói Hạ Tĩnh Nghi mỉa mai, “Tôi chẳng cóthời gian đâu mà quấy rầy cô, tôi chỉ hỏi cô một câu: Cô có can đảm đối diệnvới một Thượng Tu Văn thật sự không?”

“Chúng ta hình như không cần phải tiếp tục cái đề tàichẳng lấy gì làm thú vị này.”

“Đúng là sự ngây thơ đến đáng yêu đấy Thượng phu nhânạ, chẳng trách có người nói không biết là hạnh phúc, cũng chẳng trách có rấtnhiều bà vợ thà không nghe không hỏi, làm một con đà điểu vùi đầu trong cát làcó thể tự đánh lừa bán thân mình, cho rằng cái thế giới nhỏ bé của mình là hoànhảo rồi.”

“Cô Hạ, xin hỏi cô ví von đủ thứ như thế rốt cuộc làmuốn nói gì? Thế giới của tôi và Tu Văn như thế nào, không cần người ngoài nhưcô quan tâm.”

“Cô hiểu chồng mình được bao nhiêu? Nếu có quyết tâmlàm một con đà điểu giấu đầu mình trong cát thì bây giờ chúng ta có thể nói tạmbiệt rồi.”

“Cô có ý gì?”

“Tôi định cho cô một cơ hội, để cô thật sự hiểu vềngười đàn ông mà cô lấy làm chồng, không mất nhiều thời gian của cô đâu.” HạTĩnh Nghi cười lạnh lùng, giọng nói nghiêm nghị lạnh băng, tựa như băng giá rớtbên tai cô, cô bất giác run lập cập một hồi. “Quyền lựa chọn hoàn toàn là ở cô,cô cũng có thể không cần cơ hội này. Nhưng, tôi phải nhắc nhở cô, chân tướngthật sự rất xấu xa, rất đáng ghét, không phải cô đẩy nó ra khỏi cửa là nó vĩnhviễn không tìm đến cuộc sống của cô.”

Cam Lộ buông điện thoại xuống, trong lòng vô cùngphiền muộn, tâm trạng vui vẻ lúc nãy đã tan biến hết. Cô không hề muốn gặp HạTĩnh Nghi, nhưng cô lại không thể dứt khoát cự tuyệt cô ta. Cô không thể khôngthừa nhận, câu nói đó của đối phương đánh động rất lớn đến cô.

Bởi vì Thượng Tu Văn lúc nào cũng tỏ ra chu đáo, dịudàng, lại thêm gần đây hai người lại tìm được tiếng nói chung, cô đã thuyếtphục mình đừng tự làm khổ mình, nghĩ ngợi lung tung về chuyện này nữa nhưng nỗihoài nghi không vì thế mà hoàn toàn biến mất, nhất là bây giờ đã có con, côcàng không muốn có một vệt u tối trong cuộc sống hạnh phúc của mình.

Cô bước ra khỏi bệnh viện, đi chầm chậm khoảng 10phút, đến quán nước mà Hạ Tĩnh Nghi hẹn cô, gọi một ly trà việt quất, chẳng lâusau, Hạ Tĩnh Nghi cũng đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến chỗ cô, nhưng không ngồixuống, dùng ánh mắt kẻ cả nhìn cô: “Cô có mang chứng minh thư không?”

“Có.” Dù không hiểu chuyện gì, nhưng cô vẫn trả lờingay “Vậy chúng ta đi.” Hạ Tĩnh Nghi vẫytay gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền.

Cam Lộ đưa một tờ tiền ra: “Đi đâu?”

“Sân bay, chuyến bay đến thành phố W khoảng 1 tiếngnữa thì cất cánh, chúng ta nhanh lên mới kịp.”

Thành phố W là tỉnh lỵ của tỉnh bên, Cam Lộ mơ hồkhông hiểu: “Xin lỗi, tôi không định đến đó với cô, có chuyện gì, cô nói vớitôi ở đây đi.”

“Lời tôi nói cô sẽ tin chứ?” Hạ TĩnhNghi cười nhạt.

“Cô đã đến tìm tôi bằng được như vậy, nói hay không làchuyện của cô, tin hay không là chuyện của tôi.”

Hai người nhìn nhau chẳng ai chịu nhường ai, một lúcsao, khóe miệng Hạ Tĩnh Nghi trễ xuống: “Xin hỏi cô biết Tu Văn hiện giờ ở đâukhông?”

“Thành phố J.”

“Tôi có thể nói cho cô rõ, anh ấy đang ở thành phố W.Nhìn bề ngoài cô không phải là kẻ ngốc, bây giờ cô tự quyết định, hoặc là lậptức đi theo tôi, cùng đi xem chân tướng, hoặc là ngồi ở đây, tiếp tục uống tràcủa cô, giữ cái thiên đường nhỏ bé của cô.” Cô ta vừa nghiêng đầu, nụ cười mỉamai trên khóe miệng càng hiện rõ, “Nhưng tôi không thể không nói, đó chỉ làthiên đường của kẻ ngốc.”

Hạ Tĩnh Nghi nói năng không giữ lễ, nhưng Cam Lộ lạikhông hề tức giận, cô dĩ nhiên biết cách đáp trả lợi hại nhất là thờ ơ khôngthèm để tâm. Nhưng rốt cuộc cô không thể làm ra vẻ không quan tâm đó, một lúcsau, cô lặng lẽ xách giỏ đứng dậy: “Đi thôi.”

Chiếc Maserati đỏ chói chang đỗ ngay trước cửa quán,không đợi Cam Lộ yên vị, Hạ Tĩnh Nghi đã khởi động xe phóng vọt đi, đồng thờicười khanh khách, nhìn thẳng phía trước: “Thắt dây an toàn vào đi Thượng phunhân, tôi đảm bảo, đây là một chuyến đi rất thú vị đấy.”

Cam Lộ không để ý đến cô ta chỉ gọi điện cho trưởng bộmôn tiếp tục xin nghỉ nửa ngày nữa, nói bị cảm sốt, cần phải nghỉ ngơi. Trườnghọc vẫn chưa chính thức khai giảng, hơn nữa từ trước đến nay cô đi làm rấtchuyên cần nên trưởng bộ môn vui vẻ đồng ý,còn dặncô phải giữ gìn sức khỏe.

Hạ Tĩnh Nghi chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến sânbay, ở đó đã có thuộc hạ của cô ta đợi sẵn, lấy chứng minh thư của hai ngườirồi dẫn họ đến quầy làm thủ tục dành cho lãnh đạo tỉnh rồi đi vào lối đi dànhcho VIP.

Hai người chỉ mang túi xách khoác vai nên thuận lợilên máy bay, ngồi khoang thương gia. Cam Lộ cảm thấy mình chắc chắn điên rồi,lại theo Hạ Tĩnh Nghi ngồi cùng một chuyến bay, bay đến nơi không xác định, chỉvì vài câu nói của đối phương.

Chồng mình sẽ nghĩ gì với hành động này của mình? Nếusự thực chứng minh, Hạ Tĩnh Nghi cố tình gây chuyện, vậy mình phải đối điện vớianh ấy thế nào đây? Nghĩ đến đó, côkhông khỏi thở dài.

Nhưng chẳng còn đường lùi, có trốn tránh cũng chẳng cóý nghĩ gì, đi xem xem, dù cho có thế nào, sau khi đối diện rồi, cũng chẳng cógì là nghiêm trọng lắm. Cô tự nói với mình.

Cô không có ý định trò chuyện với Hạ Tĩnh Nghi, HạTĩnh Nghi cũng giữ vẻ trầm mặc. Máy bay cất cánh chẳng bao lâu, cô cảm thấy mũimình nóng nóng, một chất dịch ấm ấm chảy ra, cô vội vàng lấy khăn giấy tronggiỏ ra lau. Chỉ thấy khăn có vệtđỏ, sao lại bị chảy máu cam thế nhỉ? Đây là lần đầu tiên ngồi máy bay cô bị nhưvậy, không khỏi ngạc nhiên, đành ngước đầu lên bịt chặt mũi lại.

Hạ Tĩnh Nghi liếc nhìn cô một cái, nhấn đèn gọi tiếpviên, đồng thời đưa tay cầm lấy tờ giấy mà lúc cô mở túi rơi ra, đang định đưalại cô thì tay đột ngột dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn tờ giấy.

Tiếp viên được gọi đến, vội vàng lấy khăn ướt đưa choCam Lộ, bảo cô cúi đầu về phía trước, đắp khăn lên mũi, quả nhiên cách của côta hiệu nghiệm, máu cam dừng hẳn không chảy ra nữa. Cam Lộ đứng dậy, lúc đó mớiphát hiện Hạ Tĩnh Nghi đang cầm tờ giấy ghi kết quả xét nghiệm ở bệnh viện củacô, vội vàng đưa tay giựt lại, cho vào túi xách của mình.

Cam Lộ từ nhà vệ sinh trở về chỗ ngồi, uống ly sữanóng mà cô tiếp viên vừa đem đến cho cô, Hạ Tĩnh Nghi đang nhìn màn hình tinhthể lỏng treo trước mặt, lúc cô ta mở miệng nói với cô bằng giọng chua chát,Cam Lộ rất ngạc nhiên.

“Có thai 40 ngày rồi hôm nay mới đi kiểm tra à. Tu Vănchắc vẫn chưa biết đúng không.”

“Không liên quan đến cô.”

“Cô định sinh đứa bé này không?”

Cam Lộ có chút tức giận, gằn giọng nói: “Xin lỗi, tôivà Tu Văn dự định thế nào, chẳng cóchút quan hệ gì đến cô.”

Hạ Tĩnh Nghi quay sang, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu,hồi lâu mới mỉm cười, nụ cườicũng vô cùng khó hiểu: “Mới có kế hoạch gia đình liền đón ngay một đứa con, côchắc nghĩ rằng hạnh phúc đến với haingười thật quá viên mãn đúng chứ.”

Cam Lộ căm ghét cái cách cô ta nói về đứa con đangtrong bụng mình, cô thở ra, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Chuyện này cũng chẳngliên

quan gì đến cô. Nếu cô sớm chấp nhận cuộc sống của TuVăn hiện tại chẳng liên quan gì đến cô thì đều tốt cho tất cả chúng ta.”

Hạ Tĩnh Nghi cười gằn một tiếng: “Thượng phu nhân, nếukhông phải xảy ra những chuyện... không thể cứu vãn được, cô nghĩ mình có thểchen chân vào cuộc sống của Tu Văn sao?”

“Nếu không xảy ra những chuyện như cô nói, vậy chúngta cơ bản là chẳng có cơ hội đối diện với nhau để có cuộc nói chuyện vô cùng tẻnhạt này. Hà tất phải đưa ra cái giả thiết buồn cười như vây? Chuyện xảy ra thìcũng xảy ra rồi.”

“Cô muốn nói với tôi, cô không quan tâm đến nhữngchuyện đó đúng không? Nếu cô thật sự có thể bỏ ngoài tai như vậy, hôm nay đãkhông cần phải đi theo tôi.”

“Đúng vậy, tôi vẫn không thể nào hoàn toàn xem nhưkhông có gì, nhưng tôi trước sau cho rằng con người phải sống vì hiện tại, côHạ ạ. Tu Văn từng nói với tôi, anh ấy và cô đã không còn có thể, điều đó vớitôilà đủ rồi.”

“Không còn có thể, haha.” Hạ Tĩnh Nghi lặp đi lặp lại bốn chữ này rồi cười gằn một tiếng, “Anh ấynói không sai, chúng tôi quả thật đã không còn có thể. Tôi chỉ lấy làm lạ, côlại bằng lòng làm sự lựa chọn thứ hai của người đàn ông đó.”

“Cô Hạ, cô thật vô lễ quá đấy. Lẽ ra tôi hoàn toàn cóthể không để tâm đến cô, nhưng đã ngồi trên cùng chuyến bay, tôi muốn hỏi trướckhi trở về, cô đã không gặp Tu Văn bao lâu rồi?”

Hạ Tĩnh Nghi trầm tư một lát, vẻ mặt thương cảm:“Chúng tôi đã gần 7 năm không gặp nhau.”

“Thời gian bảy năm không thể nói là ngắn, cô vẫngiữ được tâm thái trẻ trung, luôn tràn đầy tự tin là một điều tốt, nhưng xinđừng lấy cái xuất phát điểm đó để suy đoán về sự lựa chọn của người khác. Hơnnữa nói cho cùng, Tu Văn và tôi có lựa chọn như thế nào, sống như thế nào thìcó can hệ gì đến cô?”

“Cô chấp nhận thực tại mạnh mẽ hơn tôi tưởng đấy. Nhưthế rất rõ ràng, cô chẳng chút hứng thú muốn biết tôi và Tu Văn vì sao lại chiatay.”

Cam Lộ đặt chiếc ly giấy đang cầm trên tay xuống,nghiêm mặt nói: “Tôi đoán đó chẳng phải là ký ức vui vẻ gì, cô muốn nói tôinghe cũng chẳng hề gì, giết thời gian vô vị ngồi trên máy bay mà. Nhưng tôiquyết định, tôi khoan dung một chút thì tốt hơn. Xin đừng nói với tôi chuyệncũ, cô Hạ ạ, tôi trước nay chưa từng ban phát lòng thông cảm tràn lan. Tôi vẫnmột câu nói đó, những chuyện không vui nếu mình tiêu hóa không nổi, thì có thểtâm sự cho bạn bè nghe, không nên kể với người không liên quan.”

“Tuyệt vời thay cái thái độ bỏ ngoài tai mọi sự củacô. Nói như vậy, cô thật không chút quan tâm đến quá khứ của Tu Văn sao?”

“Đúng như những gì cô nói, tôi không tuyệt vời đến nhưthế. Nếu không tôi đã không đi theo cô. Nhưng mỗi người đều có quá khứ, cứ bớimóc một phần cuộc sống của người khác mà mình chưa kịp tham dự vào thì thậtbuồn cười. Huống hồ gì lại là từ miệng cô nói ra. Tôi quan tâm đến những gìthuộc về tôi và Tu Văn trong hiện tại và tương lai hơn.”

“Hiện tại và tương lai? Nếu tôikhông sai thì cô là giáo viên lịch sử đúng chứ. Cô cho rằng quá khứ của mộtngười không ảnh hưởng nhiều đến hành vi hiện tại của người đó ư?”

“Cô Hạ, cô hà tất phải hỏi tôi vấn đề này?” Cam Lộ ônhòa nói, “Cô tự xem lại mình đi, chức cao quyền trọng, tiền đồ tươi sáng, nhưngcứ luôn quấy rầy tôi và Tu Văn, không phải thấy cuộc sống của tôi khổ sở bithảm nên đến cứu vớt tôi đấy chứ. Chẳng lẽ đây không phải là minh chứng hùnghồn cho cái gọi là quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại sao?”

Hạ Tĩnh Nghi không nói thêm gì nữa, Cam Lộ quay đầunhìn ra cửa sổ, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, để lòng bình tâm trở lại.

Máy bay bay một tiếng hai mươi phút thì đến nơi, hạcánh an toàn ở sân bay tỉnh bên, một người đàn ông vận đồ đen đến đón, mộtchiếc Mercedes đen bóng đã chờ sẵn ở phía ngoài, Hạ Tĩnh Nghi lên xe, lấy điệnthoại ra gọi: “Sắp bắt đầu chưa? Được, chúng tôi lập tức đến ngay.”

Thành phố W thời tiết mát mẻ, trong lành, ánh mặt trờimùa đông không chói chang mà vô cùng ấm áp. Cam Lộ trước giờ chưa từng đến đây,người đàn ông đến đón không nói lời nào, lái xe nhanh như tên bắn trên conđường rộng lớn, xe nhanh chóng chạy ra đường cao tốc, đi vào thành phố.

Hạ Tĩnh Nghi chỉ bên đường: “Đây là trường học của tôivà Tu Văn.”

Cam Lộ dĩ nhiên biết Thượng Tu Văn tốt nghiệp trườngđại học nào, cô nhìn cánh cổng bề thế của trường, không nén nổi tưởng tượng rathời trai trẻ của Thượng Tu Văn, cô không hề có chút khái niệm gì về khoảngthời gian đó, nhưng cô không định hỏi gì, chỉ thờ ơ nói: “Cám ơn sự hướng dẫndu lịch chu đáo của cô.”

Đi trong thành phố lạ lẫm này, dự cảm không tốt cànglúc càng mãnh liệt trong lòng Cam Lộ. Thế nhưng, cô hiểu rất rõ, cho dù cô bịđộng cuốn vào cuộc chơi này thì cũng chẳng thể dừng lại nữa rồi.

Xe dừng trước một khách sạn sang trọng, lễ tân giữ cửa của khách sạn đến mở cửaxe.

“Tôi không tiện lên đó nhưng có người sẽ tường thuậttrực tiếp cho tôi, tôi không bỏ lỡ bất cứ chuyện náo nhiệt nào đâu.” Tài xế đưavật gì đó ra, Hạ Tĩnh Nghi đón lấy đưa cho Cam Lộ, đó là một tấm danh thiếp vàthẻ hành nghề, “Cô dùng cái này để vào, tôi có lòng tốt khuyên cô hãy giữ bìnhtĩnh, nghe được gì thì cũng đừng kinh ngạc nếu không ảnh hướng không tốt đếnthai nhi.”

Vẻ mặt cô ta cười mà như không cười, gương mặt xinhđẹp hình như có chút gì đó ác ý, Cam Lộ không nói lời nào, nhận hai thứ đó bướcvào khách sạn, bên trái sánh chính có tấm biển chỉ dẫn: Họp báo của tập đoànHúc Thăng diễn ra tại sảnh Ngưng Thúy tầng hai.

Cam Lộ đi thang cuốn lên, rồi đi dọc theo hành langrải thảm dày, thì thấy hội trường Ngưng Thúy ngay trước mặt, bên ngoài hộitrường có bàn ký tên, hai người có vẻ giống nhà báo đang đứng xếp hàng ký tên.Cô đưa hai thứ cầm trên tay lên xem, đều ghi tên một tờ báo kinh tế có tiếng,phía dưới đề tên Hồ Văn Thanh. Cô bước tới, đưa thẻ nhà báo ra ký tên, sau đóđặt danh thiếp vào rổ, nhânviên ở đó đưa cho cô một túi tài liệu, dẫn cô vào trong.

Hội trường không lớn lắm, buổi họp báo đã bắt đầu,phía trong đông nghẹt người, Cam Lộ vừa vào đã nhìn thấy Thượng Tu Văn ngồi ởhàng ghế chủ trì, cô tìm được một chỗ ngồi phía sau ngồi xuống, nhìn lên sânkhấu, bên trên có 6 người ngồi thì 4 người trong số đó cô đều biết.

Trên bàn chủ tịch ngoài Thượng Tu Văn ra còn có NgôXương Trí và người con rể thứ haicủa ông Ngụy Hoa Sinh, ngoài ra còn có một người đàn ông tầm 40 tuổi là VươngPhong, chủ tịch công ty đầu tư Viễn Vọng mà trước Tết cô từng gặp qua buổi tiệctất niên, tất cả họ đều mặc đồ vest sẫm màu, thắt cà vạt, vẻ mặt nghiêm trang,nhất là Ngô Xương Trí, vẫn giữ được vẻ nho nhã trên nét mặt, hai nếp nhăn hằnnơi cánh mũi hiện ra rất rõ, mang nỗi buồn rất sâu sắc, có vẻ như đột nhiên giàhẳn đi.

Người phụ nữ trung niên vận bộ váy đen đang đứng ở bụcphát biểu đọc những lời viết sẵn trong giấy: “... Chúng tôi nhân cơ hội này,công bố với giới truyền thông quyết định mới nhất của chủ tịch công ty sắt thépHúc Thăng...”

Cam Lộ mở túi tài liệu vừa được phát ra xem, bên trongđựng một vài tập giấy tuyên truyền của công ty Húc Thăng, ngoài ra còn có mộtlá thư và một thông cáo báo chí in trên giấy A4. Cô đọc lướt qua, phát hiệnchính là nội dung mà người đó đang đọc, đại ý là công ty trách nhiệm hữu hạnViễn Vọng và công ty Húc Thăng đã đạt được thỏa thuận, mua lại 24% cổ phần củaHúc Thăng, trở thành cổ đông lớn nhất của Húc Thăng. Sau khi họp hội đồng quảntrị, thông qua biểu quyết, kể từ ngày hôm nay, dựa theo thỉnh cầu của ông NgôXương Trí, thôi giữ chức chủ tịch Húc Thăng, ông Thượng Tu Văn sẽ thay ông trởthành chủ tịch mới của công ty.

Cam Lộ bị chấn động mạnh, Thượng Tu Văn không hề bànbạc trước với cô, đã cao giọng tuyên bố nhậm chức ở Húc Thăng, việc này nằmngoài sức tưởng tượng của cô, hơn nữa lại là chức chủ tịch hội đồng quản trị.Cô chẳng có chút khái niệm nào với sự điều hành của doanh nghiệp, nhưng cũnghiểu chức chủ tịch khác với chức quản lý thông thường.

Nghĩ đến lời dặn dò đầy vẻ mỉa mai của Hạ Tĩnh Nghi,cô chỉ cảm thấy đến hít thở cũng khó khăn, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồngngực, khó chịu đến buồn nôn, cô cố gắng hít thở thật sâu, nắm chặt lấy chiếc áokhoác đang để trên đùi, ra lệnh cho mình bình tĩnh lại, sau đó xem lại thôngcáo một lần nữa, muốn hiểu cho bằng được hàm ý đằng sau những con chữ kia.

Người phụ nữ trung niên phụ trách chủ trì cuộc họp báotuyên bố, tiếp theo xin mời chủ tịch công ty đầu tư Viễn Vọng Vương Phong phátbiểu.

Vương Phong đứng lên đi đến trước bục phát biểu, ôngnói rất ngắn gọn, súc tích. Ông bày tỏ sự tin tưởng vào năng lực cá nhân củaThượng Tu Văn, nhìn thấy tiền đồ phát triển của doanh nghiệp dân doanh sắtthép, nên đã đầu tư một khoản tiền lớn, tiến hành cải tiến trên diện rộng, mởrộng dây chuyền sản xuất, đồng thời vẫn tích cực tham gia vào công việc trùngtu sáp nhập xưởng luyện thép quốc doanh ở thành phố J.

Tiếp theo một vị phó chủ nhiệm ủy ban Kinh tế thànhphố J nắm giữ 19% cổ phần của Húc Thăng lên phát biểu. Ông dùng từ thận trọng,tỏ ý hoan nghênh việc đầu tư, đem lại sức sống mới cho Húc Thăng.

Cuối cùng, Thượng Tu Văn bước lên bục phát biểu, anhđứng thẳng, dưới ánh sáng đèn trông anh thật rắn rỏi, mắt nhìn xuống phía dưới,vẻ mặt vô cùng bình thản. Cam Lộ gần như tưởng rằng anh nhìn thấy cô, nhưng ánhmắt anh chỉ quét qua, cô lập tức nhận ra, trong một rừng nhà báo và nhân viênngồi lố nhố phía dưới, khả năng anh nhìn thấy mình ở hàng ghế sau cùng là rấtthấp.

Phát ngôn của Thượng Tu Văn càng ngắn gọn hơn, anhthay mặt hội đồng quản trị, cảm ơn những cống hiến xuất sắc cho sự phát triểnHúc Thăng của chủ tịch tiền nhiệm Ngô Xương Trí, sau đó bày tỏ anh biết tráchnhiệm mới rất nặng nề, bản thân sẽ dốc toàn lực để không phụ sự tín nhiệm củacác vị cổ đông Húc Thăng, dẫn đầu đội ngũ quản lý Húc Thăng, thực hiện mục tiêuphát triển mà hội đồng quản trị đã vạch ra.

Giọng nói của anh trầm ấm như ngày thường, thần tháiluôn bình thản tự tin, thế nhưng Cam Lộ lại cảm thấy lạ lẫm và khó chịu, khôngcách nào liên hệ người đàn ông đang nói rất đĩnh đạc trên kia với người đầu ấptay gối với mình. Lòng cô như tê dại, thẫn thờ nhìn lên bục phía trên.

Tiếp đến là phần đặt câu hỏi của các nhà báo, một nhàbáo ngồi ở hàng ghế trên rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước, lập tức giơ tay,nhân viên làm nhiệm vụ đưa micro cho anh ta, anh ta hỏi tin xấu về chất lượngcốt thép của Húc Thăng bị lộ ra ngoài sẽ do ai gánh trách nhiệm, có liên quanđến sự chuyển giao ghế chủ tịch hay không.

Vẻ mặt Ngô Xương Trí nghiêm túc và đanh lại, đang địnhnói gì thì Thượng Tu Văn đã cầm lấy micro, giọng nói sang sảng: “Trước mắt HúcThăng sẽ tích cực phối hợp với việc điều tra của cơ quan chức năng, là tráchnhiệm của một cá nhân hay của cả công ty, Húc Thăng cũng sẽ không né tránh,mong mọi người kiên nhẫn chờ đợi kết quả điều tra.”

Một nhà báo nữ giơ tay hỏi: “Tôi là nhà báo phụ tráchmục kinh tế của tờ báo ngày thành phố W, tôi xin hỏi, chủ tịch tiền nhiệm NgôXương Trí rời khỏi chức vụ có phải là tự nguyện không? Ngoài ra, ông Thượng TuVăn trước đây chưa từng xuất hiện trong hàng ngũ lãnh đạo của Húc Thăng, lầnnày đột nhiên nhậm chức chủ tịch hội đồng quản trị, xin hỏi phải lý giải thếnào đây.”

Ngô Xương Trí trầm ngâm: “Về vụ việc chất lượng cốtthép lần này, tuy chưa có kết luận cuối cùng, nhưng là chủ tịch hội đồng quảntrị tôi có trách nhiệm không thể thoái thác, xuất phát từ trách nhiệm đối vớixã hội, với doanh nghiệp, với các cổ đông, tôi đã đệ đơn xin từ chức với hộiđồng quản trị, hoàn toàn là do tự nguyện, sắp tới tôi sẽ dốc toàn lực phối hợpvới cơ quan điều tra, hơn nữa là một cổ đông của Húc Thăng, tôi vẫn sẽ tiếp tụcquan tâm, ủng hộ sự phát triển của Húc Thăng. Ông Thượng Tu Văn vì lý do cánhân đã ủy thác toàn quyền cổ phần dưới tên tôi. Trước mắt ông ấy vẫn nắm 20%cổ phiếu của Húc Thăng, hội đồng quản trị đã xét duyệt thông qua, là hoàn toànhợp pháp.”

Có nhà báo hỏi về bối cảnh và sự vận hành của ông tyđầu tư Viễn Vọng, Vương Phong lại một lần nữa lên tiếng: “Công ty đầu tư ViễnVọng thành lập từ 6 năm trước, đầu tư trong lĩnh vực nhà đất, gần một năm naychuyển sang mua lại những công ty có tiềmnăng trên thị trường. Qua nhiều năm vận hành tiêu chuẩn hóa, trọng điểm đầu tưnăm nay của công ty là ngành sắt thép, khoáng sản và năng lượng. Chúng tôi nhìnthấy thực lực và kế hoạch phát triển của Húc Thăng, hy vọng thông qua sự đầu tưnày sẽ mang lại sự vận hành tiêu chuẩn hóa, phá vỡ khó khăn trong sự phát triểncủa doanh nghiệp sắt thép dân doanh.”

Một nhà báo tiếp tục hỏi: “Cuộc họp báo lần trước củaHúc Thăng hoàn toàn vẫn chưa có kế hoạch bán cổ phiếu cho công ty đầu tư, xinhỏi sự tham gia của Viễn Vọng lần này là hợp tác thật sự hay chỉ là hành độngcông khai để đối phó với khó khăn lần này.”

Vương Phong mỉm cười: “Ông Thượng Tu Văn đồng thờicũng là một cổ đông của công ty đầu tư Viễn Vọng, ông ấy đã có kế hoạch cụ thểphát triển công ty sắt thép Húc Thăng từ lâu, hơn nữa còn cung cấp luận chứngvề những đánh giá lặp đi lặp lại cho cấp quản lý của Viễn Vọng, chúng tôi hợptác là quyết định dựa trên quá trình nghiên cứu trong một thời gian dài, khôngphải sự bồng bột nhất thời của bất cứ cá nhân nào.”

Những cuộc họp báo kiểu này đều do bộ phận đối ngoạicủa doanh nghiệp tổ chức để công bố tin tức với giới truyền thông, dù có nhiềucâu hỏi sắc bén được đặt ra cũng sẽ được khống chế trong phạm vi nhất định nàođó, hơn nữa những nhà báo mảng kinh tế suy cho cùng cũng khác với paparazzi, họđa phần đều có mối quan hệ dây mơ rễ má với doanh nghiệp và ngành nghề, trừ philà những tin tức chấn động dư luận, còn thường sẽ không nhiệt tình trong việcbới móc chuyện nội bộ. Tiếp sau đó câu hỏi của nhà báo xoay quanh phương châmkinh doanh kế tiếp của công ty, không nóng không lạnh, đa số đều do Ngụy HoaSinh ngồi bên cạnh Ngô Xương Trí và một vị lãnh đạo nữa trả lời, đều thống nhấttrả lời là bước kế tiếp của Húc Thăng là tăng cường quản lý, đưa hoạt động kinhdoanh vào nề nếp, nghiêm khắc trong các chế độ của doanh nghiệp, duy trì uy tíndoanh nghiệp sắt thép dân doanh.

Không còn nhà báo nào giơ tay nữa, người chủ trì hỏicó nhà báo nào còn muốn hỏi nữa không theo đúng thủ tục, đang chuẩn bị tuyên bốkết thúc buổi họp báo tại đây, cảm ơn giới truyền thông đã đến tham dự thì mộtcô gái ở hàng ghế sau bỗng đứng lên: “Tôi có một câu hỏi muốn thỉnh giáo chủtịch Thượng.”

Dưới ánh đèn sáng choang, chỉ thấy cô mặc một chiếc áokhoác ngắn màu xám đậm, khăn choàng cổ màu đỏ vắt hờ hững trên vai, khiến chogương mặt càng trắng bệch nhưng thần thái thì vô cùng trấn tĩnh, dáng đứngthẳng tự tin. Thượng Tu Văn và Ngô Xương Trí đều kinh ngạc tột độ, đồng thờinhận ra đó là Cam Lộ.

MC nhìn tờ giấy sắp xềp trình tự trên tay, có chútngạc nhiên khách khí hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi cô là ký giả của cơ quan nào?”

Cam Lộ không để ý đến cô ta, chỉ chăm chăm nhìn ThượngTu Văn, chậm rãi lên tiếng. Dù cô không cầm micro, giọng nói hơi khàn đi nhưnglại có sức hút đến kỳ lạ, cả hội trường đều nghe rõ: “Tôi muốn hỏi ông ThượngTu Văn, chiếu theo cách nói của chủ tịch Ngô và tập tài liệu tôi đang cầm trêntay, ước tính theo quy mô tài sản và kết cấu cổ phiếu của Húc Thăng, trước đâyông đã nắm trong tay 20% cổ phần của Húc Thăng, là một trong những cổ đông lớnnhất của Húc Thăng, tài sản dưới danh nghĩa cá nhân có lẽ là một con số chấnđộng, lựa chọn cách giấu thân đứng sau hậu trường như thế có lý do đặc biệt nàokhông?”

Câu hỏi này nhìn bề ngoài tưởng chừng vô hại, lại vôcùng thẳng thắn sắc sảo, cũng là vấn đề mà các nhà báo bên dưới sẽ dùng mốiquan hệ riêng của mình để tìm hiểu, họ không ngờ có người lại công nhiên hỏinhư vậy, không khỏi phấn khích, xì xầm bàn tán không ngớt, đồng thời ngoái đầunhìn Cam Lộ, hỏi nhau xem đây là nhà báo của cơ quan nào, nhưng không ai đưa rađược đáp án.

MC dưới sự ra hiệu của Ngô Xương Trí, đằng hắng mộttiếng: “Tiểu thư, hình như cô không phải là nhà báo, có vấn đề gì chúng ta sẽnói sau được không?”

Cam Lộ vẫn không thèm để ý, chỉ nhìn chằm chằm ThượngTu Văn, cách nhau bởi mấy hàng ghế ký giá đang phấn khích theo dõi hai người,dưới cái nhìn của Cam Lộ, ánh mắt Thượng Tu Văn trở nên phức tạp, đôi môi mímlại từ nãy giờ cuối cùng cũng mở ra: “Lý do của tôi thuần túy thuộc về cá nhân,không liên quan gì đến việc kinh doanh của công ty.”

Khóe miệng Cam Lộ từ từ nhếch lên cười nhạt, nói từngchữ một: “Tốt, tôi rất hài lòng với câu trả lời này, không còn câu hỏi nàonữa.”

Dưới hàng trăm con mắt đang theo dõi cô, cô quay ngườingạo nghễ bỏ đi.

Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Thượng Tu Văn độtngột đứng dậy, bước nhanh xuống đuổi theo ra ngoài.

Cam Lộ đi như chạy, Thượng Tu Văn đuổi đến chỗ thangcuốn mới kéo cô lại: “Lộ Lộ, sao em lại đến đây?”

Cam Lộ không nhìn anh, chỉ nhìnsảnh khách sạn hiện ra mỗi lúc một gần phía trước mặt: “Em không đến, chẳng lẽlại đợi anh gọi điện, xem báo ngày mai ư? Hiệuquả lúc đó chắc không chấn động như tự thân đến hiện trường.”

“Sự việc quá gấp gáp, hội đồng quản trị họp từ chiềuhôm qua đến rạng sáng nay mới đưa ra quyết định. Anh cũng đã mua sẵn vé máybay, định buổi họp báo này kết thúc sẽ bay về giải thích với em.”

“Anh định giải thích gì với em?” Xuống đến tầng trệt,Cam Lộ mới quay lại nhìn Thượng Tu Văn, bình tĩnh hỏi.

Thượng Tu Văn nhất thời cứng họng, một lát sau mớinói: “Có rất nhiều chuyện anh định nói rõ ràng với em, mong được em thông cảm.”

“Anh có gì mà phải mong em thông cảm?”

Thần thái cô bình tĩnh, giọng nói ôn hòa, nhưng đềukhiến Thượng Tu Văn không biết trả lời thế nào.

“Anh xem, anh cũng nói không ra, đúng không? Hơn nữanền tảng của sự cảm thông hình như là thông hiểu đúng chứ, một người vợ cái gìcũng không biết, đâu có tư cách để thông cảm điều gì.”

“Việc này anh không đúng, nhưng em nghe anh giải thíchđã.” Một Thượng Tu Văn luôn trấn tĩnh lần đầu tiên tỏ ra luống cuống, giọng nóicầu khẩn.

Cam Lộ quay đầu sang, nụ cười lạnh lùng vẫn cố địnhtrên khóe miệng cô, sự mỉa mai của cô đột ngột trở nên đanh thép và trực diện:“Giải thích, giải thích thế nào? Anh định đưa số ngân hàng và giấy tờ chứngminh tài sản cho em xem ư? Không cần đâu. Chồng mình vốn chỉ làm ăn buôn bánnhỏ, còn đang đối mặt với nguy cơ phá sản thất nghiệp, bây giờ bỗng dưng đượcchứng thực đang sở hữu một khối tài sản kếch xù, con số mà em không thể nào tưởngtượng nổi, có chút giống như không đi mua vé số nhưng lại trúng giải độc đắcvậy, thật ra em nên thấy vui mừng mới phải.”

“Anh không hề có ý muốn giấu em, chuyện này nói ra rấtphức tạp.”

“Chúng ta từ lúc quen nhau cho đến khi kết hôn, thờigian không thể nói là ngắn, chuyện có phức tạp đến đâu đều có thể nói rõ được.Nhưng anh đã lựa chọn không nói thì cũng đừng nên nói làm gì nữa.”

Cam Lộ hất tay Thượng Tu Văn ra, đi thẳng ra ngoàicửa. Nhưng Thượng Tu Văn lập tức kéo cô: “Lộ Lộ, chúng ta ngồi xuống nói chuyệnđi...”

Chỉ nghe một tiếng “bốp” vang lên, Cam Lộ vung tay cậtlực tặng cho Thượng Tu Văn một bạt tai, cô đánh rất mạnh, lòng bàn tay cô cũngtrở nên tê dại, nhưng Thượng Tu Văn hình như đứng im hứng chịu cái tát này,gương mặt trắng trẻo hằn dấu vân tay đỏ tấy, nhưng anh không hề buông cô ra.

Tất cả mọi người ở sảnh chăm chú nhìn cảnh tượng bấtthường đang diễn ra, ánh mắt kinh ngạc từ bốn phía dồn về chỗ hai người. Cam Lộlúc 14 tuổi từng đánh nhau với Tần Nghiên Chi, từ đó đến nay, chưa một lần độngthủ với người khác. Nhưng giờ phút này, cô không chút ray rứt hối hận, lại hiểuđược rất rõ cái cảm giác thời niên thiếu khi máu nóng dồn lên kích động cô ratay ấy.

Cô cố gắng hít thở sâu, cố gắng kìm chế bản thân, nóinhỏ nhẹ: “Anh dùng buổi họp báo này cho em một cái tát, bây giờ em trả lại anh,chúng ta coi như hết nợ.”

Cô một lần nữa dùng sức hất tay Thượng Tu Văn ra, bướcnhanh ra khỏi sảnh khách sạn.

Thượng Tu Văn chỉ chậm một bước cô đã lên chiếc Mercedesmàu đen đang đợi sẵn ở cửa, một người đàn ông vận bộ vest sẫm màu đóng cửa xelại, sau đó ngồi vào ghế lái của chiếc xe đậu đằng sau, không đợi anh đuổi kịp,hai chiếc xe nhanh chóng khởi động, nẹt ga mất hút.

“Hài lòng với những gì cô nhìn thấy không?” Hạ TĩnhNghi buông điện thoại xuống, cười ha hả.

Cam Lộ vừa bước ra khỏi sảnh lớn, đã bị người đàn ôngđó ép lên xe, cô chưa kịp yên vị thì chiếc xe đã lao đi. Cô nặng nề tựa ngườivào lưng ghế, sửa lại tư thế ngồi, quay sang nhìn Hạ Tĩnh Nghi đang lái xe nhìnđến khi cô ta ngừng cười, mới mở miệng nói: “Thế thì cô đã thỏa mãn những gì cônhìn thấy chưa?”

Hạ Tĩnh Nghi mím môi nhìn phía trước mặt, không trảlời Cam Lộ lạnh lùng nói: “Tôi đoán chắc là rất thỏa mãn đúng không, hơn nữachắc chắn rất hứng thú, dù sao cô có sở trường tìm niềm vui trong hoàn cảnhkhông lấy gì làm vui mà.”

“Nhân sinh khổ đoản, ưu phiền rất nhiều, không tự tìmniềm vui cho mình sao được?”

“Đúng là cách nói của giới nghệ sĩ. Vậy thì, cái cômuốn xem thì đều xem rồi, đừng quấy rầy tôi nữa. Dừng xe, tôi muốn xuống đây.”

Lúc đang nói chuyện thì chuông điện thoại của Hạ TĩnhNghi vang lên, cô ta một tay giữ vô lăng, một tay cầm lên xem, cười rồi hờ hữngấn nút nghe: “Chào anh, Tu Văn.”

Cái tên lọt vào tai Cam Lộ, phảng phất như có tiếngong ong hồi đáp lại, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài, không biết đầu dây bên kianói gì chỉ nghe thấy Hạ Tĩnh Nghi cười cười nói: “Thượng phu nhân ấy à, hiệnđang ngồi trên xe em. Đợi em hỏi cô ấy xem có muốn nghe điện thoại của anhkhông.”

Cô ta đưa di động đến trước mặt Cam Lộ, Cam Lộ thờ ơkhông đếm xỉa, điện thoại của cô đã tắt máy từ lúc lên máy bay, lúc này dĩnhiên càng không muốn nghe cuộc điện thoại này.

Hạ Tĩnh Nghi không hề ngạc nhiên nhún vai, thu taylại, nói với giọng tiếc nuối: “Xin lỗi, Tu Văn, em nghĩ vợ anh hiện tâm trạngkhông được tốt cho lắm,hình như không muốn nói chuyện.” Dừngmột lát, cô ta nói, “Em là công dân tuân thủ phápluật, không đi làm những chuyện như thế. Thượng phu nhân là do em mời đến, emdĩ nhiên có trách nhiệm tiễn cô ấy về. Đúng, em đang đưa cô ấy ra sân bay,chẳng lẽ anh không thể tin em sao?”

Không biết Thượng Tu Văn nói gì, cô ta cười lớn mộtlần nữa: “Không không không, Tu Văn, em không nói gì với cô ấy nữa, niềm vuiđến quá nhiều e không tốt. Em đoán chuyệnhôm nay đã đủ cho cô ấy tiêu hóa rất lâu rồi, người vợ bé bỏng tội nghiệp, bịanh giấu kín như vậy. Nhưng nói đi thì phải nói lại, nhìn anh trong cái vănphòng rách nát của công ty An Đạt, em cũng suýt chút nữa bị lừa rồi, cứ nghĩanh thất thế, anh diễn tài quá đi chứ.”

Hạ Tĩnh Nghi buông điện thoại xuống, nhìn về phíatrước, nhẹ nhàng nói với Cam Lộ: “Tôi đưa cô ra sân bay nhé, chồng cô chắc cũngđuổi đến đó chờ cô đấy.”

“Xin cô dừng xe ở đây, để tôi xuống.”

“Để cô một mình ở đây sao được, tôi đã hứa với Tu Vănrồi...”

“Cô còn muốn xem thêm tuồng hay à, cô Hạ,” Cam Lộngắt lời cô ta, “Cô đâu cần phải gấpgáp, bày binh bố trận, tốn kém đưa tôi đến đây, thật ra chỉ cầnngồi yên quan sát, tin rằng sắp tới cũng có thể thỏamãn đam mê thích xen vào chuyện người khác của cô. Nhưng cô lại bày tỏ cái ý đồnày quá lộ liễu, nên không ngờ đến tôi có thể không thỏa mãn cái thứ vui xấu xacủa cô đúng không?”

“Cái này không do cô quyết định, tôi đoán cho dù cô cómuốn hay không thì tôi vẫn có thể xem được rất nhiều tiến triển thú vị.”

“Người và chuyện khác tôi không thể khống chế, nhưngnếu tôi đến ngay bản thân mình cũng khống chế không nổi thì bị người khác lấyra làm trò cười cũng thật đáng đời.”

“Trước đây tôi cũng tự tin giống cô bây giờ vậy, nhưngsau đó phát hiện ra con người không thắng nổi số mệnh, có lúc, chúng ta cũngchỉ đành cúi đầu trước số phận.”

“Cô tự cho mình là hóa thân của số mệnh ư?” Cam Lộnhướng mày cười nhạt, “Tôi mà có chút tâm trạng, có lẽ cũng cần phải nói vớicô: Cám ơn cô cô Hạ, cô đã giúp tôi nhìn thấy một người chồng ngoài sức tưởngtượng của mình, anh ấy có lẽ có chút sở thích kỳ quái, thích giấu tài sản củamình, nhưng không hề gì, bây giờ tôi đã biết rõ, sau này tôi sẽ giữ anh ấy chặthơn.”

Cô nhìn thấy thái độ khó coi của Hạ Tĩnh Nghi, cũngbuông tiếng cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp trong xe. Nhưng tinh thần cô đang bịkích động, tiếng cười hơi khàn đục, cô chỉ có thể cốgắng điều chỉnh lạihơi thở của mình.

Hạ Tĩnh Nghi liếc nhìn cô mộtcái, đăm chiêu: “Nếu cô làmđược như vậy thì cần phải thuyết phụcmình thỏa hiệp, theokinh nghiệm của cá nhân tôi, thỏa hiệp là một quá trìnhkhông hề dễ dàng,hơn nữa thỏa hiệp chưa chắc đã đemlại kết quả như cô mongmuốn.”

Cam Lộ đành thừa nhận, đối phương nói không saichút nào, cô đã khôngthể thỏa hiệp nữa rồi. “Tôi mệt rồi, khôngmuốn chơi trò chơi thiểu năng này nữa. Dùcô cóý định gì với Thượng Tu Văn, đó là chuyệncủa hai người, chẳng liên quan gì đến tôi. Vui lòng dừng xe lại ngay lập tức.”

Hạ Tĩnh Nghi cho xe tấp vào bên đường, Cam Lộ định mởcửa xuống xe thì Hạ Tĩnh Nghi nói: “Nóithực, sau khi tôi và Tu Văn không còn cóthể nữa, anh ấy chung sống với ai tôi cũng chẳng cầnquan tâm. Hai người các người nếu đi đến đường cùng, tôi nghĩ đối với anh ấy mànói cũng chẳng thể coi là tiếc nuối gì; cô quyết định ngậm bồ hòn làm ngọt, vẫn tiếp tụcchung sống với anh ấy, tôi cũng không buồn cho cô.” Cô ta hất cằm, căn bản làkhông nhìn Cam Lộ, “Dù sao bây giờ cuộc sống của mọi người cũng đã thương tíchđầy mình, vậy là đủ rồi.”

Cạm Lộ chẳng để ý đến cô ta, mở cửa bước xuống xe, gầnnhư không suy nghĩ gì đi xuyên qua màn xe dày đặc qua đường, vẫy một chiếctaxi.

Tài xế taxi hỏi cô đi đâu, cô do dự một lát, vốn dĩđịnh nói sân bay nhưng nhớ ra Thượng Tu Văn chắc chắn đã đuổi kịp đến đó, hiệngiờ cô quả thực khôngmuốn gặp anh, lạicũng không biết đi đâu ở thành phố này:“Đi loanh quanh thành phố.”

Yêu cầu dị thường này khiến người tài xế trung niênbối rối, nhưng ông vẫn cho xe chạy, theo yêu cầu của cô đi lòngvòng hơn nửa giờ đồng hồ, thi thoảng nhìngương mặt trắng bệch, xụi lơ của vị khách ngồi ghế phía sau qua kính chiếu hậu,cuối cùng không thể nén được nữa bèn nói: “Tiểu thư, nếu cô không khỏe, tôi cóthể đưa cô đến bệnh viện.”

“Tôi không sao.”

“Nếu có tâm sự, thì tìm bạn bè trò chuyện, cứ như thếnày không phải là cách.”

Sự quan tâm đến từ một người xa lạ khiến cô càng chuachát, cô miễn cưỡng cười: “Cám ơn chú, dừng xe ở đây được rồi.”

Thành phố xa lạ, đường phố xa lạ, Cam Lộ hoàn toànkhông biết đi đâu về đâu, cô lê bước chân vô định, ở mỗi ngã tư đều có biển chỉdẫn, tên đường, cô phát hiện thì ra đườngsá ở thànhphố lớn trong nước đều được đặt tên giống nhau, thành phố W cũnggiống thành phố nơi cô sống, cũng có đường Thượng Hải, đường Nam Kinh, đườngThiên Tân, đường Trung Sơn...

Không chỉ tên đường, cảm giác thành phố cũng có bộ mặthuyên náo, phồn hoa giống như vậy, hai bên đường các biển quảng cáo san sátnhau, nhà cửa mới cũ, cao thấp đan xen, hình như vẫn chưa được quy hoạch kỹcàng, trên đường xe cộ qua lại như mắc cửi, xe đạp điện, xe máy chen vào giữacác làn xe ô tô vô cùng nguy hiểm, người đi bộ tất bật, vội vã.

Lần đầu tiên cô phát hiện, cô thà mất phương hướng nhưthế này cũng không muốn quay trở về nơi cô sinh sống, đối diện với cục diệnphức tạp và khó xử.

Đi mệt rồi, hai chân cô nặng như đeo chì, đúng lúc đócô nhìn thấy bên đườngcó một công viên mới mở, bèn rẽ vào. Công viên không lớn lắm, buổi chiều mùa đôngtiết trời trong xanh, bên trong không quá nhiềungười, đâu đó vọng lại tiếng hát í a, một nhóm người tập trung trong một cáiđình nhân tạo bên bờ hồ, hồ cầm, nhị hồ, thanh gỗ, thanh gõ, chiêng đều đủ cả,đang biểu diễn, múa hát tự vui với nhau.

Cam Lộ ngồi xuống một chiếc ghế đá bên hồ nhỏ, duỗiđôi chân tê nhức, gió thổi làm những chiếc lá vàng còn sót lại trênngọn cây xào xạc, vài chiếc chao lượn rồi rơi xuống mặt hồ, khiến mặt hồ xanhsẫm tĩnh lặng gợn lên vô số vòng tròn nước đồng tâm, cứ thế lan ra, tiếng hátkinh kịch rõ ràng, cao vút vọng đến tai cô.

Cô chưa bao giờ yêu thích môn nghệ thuật quốc hồn quốctúy này, chưa bao giờ nghe toàn bộ một vở kinh kịch nào, dĩ nhiên không biếtđây là trích đoạn của vở nào. Cô nghe mà như không nghe, đột nhiên nhận ra mìnhdường như bị thế lực kỳ lạ bên ngoài điều khiển, không tự chủ được mình rơi vàomột nơi xa lạ, trong phút chốc đoạn tuyệt hẳn với cuộc sống cũ.

Cả người cô dường như đã không còn chút sức lực, ánhtịch dương chiều xuống mang theo chúthơi ấm yếu ớt, nhưngtận sâu thẳm trái tim cô chỉ toàn là băng giá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.