CHƯƠNG THỨ TÁM
“Này, chen ngang à!”
…
“Còn dám ngẩng đầu hả? Cậu, cúi thấp đầu xuống cho tôi!”
Đồn cảnh sát Ngô Môn thành phố Tô Thành lúc ba giờ sáng, nhộn nhịp gà bay chó sủa.
Những gã say rượu đánh nhau, những tài xế vừa tông xe, ai nấy đều đang la oai oái ngoài cửa.
Trong góc khuất của đồn, Liên Hề và Tô Kiêu đang ôm đầu cúi gằm xuống, nghe lời bó gối ngồi xổm.
Ngẫm nghĩ, về những, tội lỗi, của mình!
Vị cảnh sát già chống nạnh hai tay, đi đi lại lại sau lưng hai người bọn họ vài bước, thoáng thấy Tô Kiêu nhấc đầu lên thì ngay lập tức quắc mắt trừng cậu ta: “Vẫn dám ngẩng lên?!”
Tô Kiêu: “…”
Hu hu hu chuyện gì đang xảy ra với kế hoạch hoàn mỹ của chúng tôi thế này??!
Liên Hề bên cạnh lặng lẽ ôm đầu: Không ai thấy mình, không ai thấy mình cả…
Vị cảnh sát già nhìn chằm chằm cái ót của hai tên nhóc trẻ tuổi, nhìn hồi lâu ông mới hừ hừ cười nói: “Hai đứa coi cảnh sát là kẻ ngốc à? Còn kêu bạn trên mạng tự sát, cậu nói tôi nghe xem cái người bạn qua mạng này là ai, quen biết qua mạng xã hội nào? Wechat hay là QQ, Tantan hay là Momo*?”
(*Tantan bên Trung Quốc là bản sao của Tinder, Momo là ứng dụng nhắn tin nhanh và hẹn hò chứ không phải ví điện tử giống Việt Nam)
Liên Hề ngạc nhiên, vô thức ngoảnh đầu lại: “Ngài biết cả Tantan và Momo ư?”
Vị cảnh sát già trợn mắt quát lại: “Còn dám nói chuyện à? Cúi thấp đầu hơn nữa cho tôi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-chet-cung-khong-cuu-noi-the-gioi/162003/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.