CHƯƠNG THỨ BẢY
“Cháu có một người bạn…”
…
Trong hành lang tối tăm và tĩnh mịch, cậu thanh niên mặc sơ mi trắng đang lặng lẽ không tiếng động đưa tay sờ lên chiếc chuông đồng trên cổ tay trái..
Ngón tay vuốt ve nhè nhẹ.
Liên Hề không chớp mắt đứng nhìn người trước mặt mình, hai ngón tay cậu siết chặt lại, chuẩn bị dùng sức lắc chuông đồng!
Đột nhiên!
“Ting ting…”
Liên Hề sửng sốt thoắt cái ngoảnh đầu lại, nhìn về phía cửa thang máy.
Bóng đèn sợi đốt trong thang máy đang hoạt động, cửa vừa mở thì ánh sáng cũng ùa ra trải khắp hành lang.
Bên trong cánh cửa, người bạn cùng nhà nhỏ lùn của cậu đang một tay đút túi, một tay cầm hộp đồ chuyển phát nhanh. Tô Kiêu nhìn thấy Liên Hề thì ngạc nhiên nói: “Cậu mở cửa đón tôi á? Khách khí thế!” Nói xong bước ra khỏi thang máy.
Liên Hề mấp máy môi, khóe mắt liếc qua hình ảnh hồn phách Lưu Lãng đang bay bổng vút qua Tô Kiêu rồi bay vào thang máy.
Tô Kiêu: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện đó… Liên Hề này, sao cậu lại biết tôi về giờ này?”
Cửa thang máy sau lưng Tô Kiêu chậm rãi khép lại.
Sau khe hở dần thu nhỏ, Lưu Lãng ngoẹo đầu rồi nở nụ cười méo mó quỷ dị với Liên Hề.
Liên Hề nhíu mày quay sang nhìn Tô Kiêu: “Đúng lúc tôi muốn ra ngoài.”
“Không phải ra đón tôi hả…” Tô Kiêu lầm bầm trong miệng rồi nói tiếp, “Cậu ra ngoài làm gì?”
Liên Hề: “Có việc!”
Liên Hề nhanh chóng ném lại một câu rồi chạy đến cửa thanh máy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-chet-cung-khong-cuu-noi-the-gioi/162002/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.