Chỉ lệnh cho người mang đến sổ sách điền trang cửa hiệu ba năm qua, điều cả những bản ghi chép xuất nhập kho lương nhiều năm.
Cộng thêm chút manh mối ta sớm cho người dò la.
Chưa đến nửa năm, toàn bộ sổ sách đã được ta sắp xếp rõ ràng.
Nơi nào gài người của tam thúc công, nơi nào gài người của Phùng đại bá, ta đều nắm trong lòng bàn tay.
Một ít đám vây cánh tầm thường khác, miễn không chạm đến cốt lõi, ta để chúng tồn tại.
Người của tam thúc công cố ý được sai khiến, nhiều lần phạm lỗi, ngoài mặt phục tùng trong lòng kháng cự.
Không sao, ta dùng lợi ích mà dẫn dắt, nâng đãi ngộ cho gia nhân tầng dưới cùng tá điền.
Lòng người như nước, tự nhiên sẽ chảy về nơi được nuôi dưỡng.
Không cần ta phái tai mắt, những kẻ được hưởng lợi kia tự thành cổ họng vô hình, đem từng chút việc khuất tất trong bóng tối rót vào tai ta.
Làm xong những điều đó, ta lại bắt đầu nâng đỡ người của đại bá.
Hai kẻ kia vốn giao tình thân mật, nhưng thì đã sao?
Bát cơm chỉ một, ta ban cho đại bá, ắt lạnh nhạt tam thúc công.
Thời gian lâu dài, nghi kỵ tự nảy sinh.
Sự lạnh nhạt của đồng minh, còn khiến người ta đau hơn lưỡi d.a.o của kẻ thù.
Dần dà, đám thuộc hạ khéo léo của đại bá, thấy ta thưởng phạt phân minh, lại còn hậu đãi hơn, cũng dẹp bỏ tâm tư, chuyên tâm làm việc.
Tới lúc ấy, ta mới lặng lẽ gài người được Khổng phủ đào tạo kỹ lưỡng, hoặc làm chưởng quỹ, hoặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ghi-chep-thang-tram-chon-hau-vien/5045854/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.