Hôm ấy, ánh mắt hắn lướt qua Tố Tuyết đang hầu hạ bên cạnh ta, thoáng chút nghi hoặc:
“Người thường hầu bên nương tử, hình như không phải cô này?”
Ta thuận theo ánh mắt hắn, giọng ngậm chút tiếc nuối:
“Phu quân nói là Lăng Nguyệt chứ gì? Con bé đó vốn có chút phúc khí, thiếp nghĩ thân thể bất tiện, nên để nó hầu hạ ngài, cũng coi như chia bớt lo toan cho thiếp.”
“Ai ngờ con bé bạc mệnh, bị nhiễm phong hàn, bệnh nặng chưa khỏi, giờ còn đang dưỡng sức.”
Phùng Diên Vũ làm bộ bừng tỉnh, lộ vẻ áy náy:
“Nương t.ử một mảnh khổ tâm, khiến vi phu hổ thẹn. Đã là người thân cận của nương tử, sau khi khỏi bệnh thì lập tức nâng làm lương thiếp đi. Phải chữa trị cho tốt, chớ để thiếu thốn gì.”
Tố Tuyết đứng hầu bên cạnh đúng lúc mở miệng:
“Chủ t.ử nhân từ, đã sớm mời danh y giỏi nhất, ngay cả t.h.u.ố.c men cũng đều lấy từ tư khố mà ra, toàn là loại thượng hạng. Được chủ t.ử đãi ngộ thế này, dù có c.h.ế.t ngay, nô tỳ chúng cũng cam lòng!”
Ta liếc nàng một cái trách yêu:
“Chỉ có ngươi là miệng ngọt.”
Mặt Phùng Diên Vũ lại thoáng nét trầm ngâm.
Người trong phủ xem bệnh, lại phải động đến tư khố hồi môn của ta.
Nghĩ đến hành vi gần đây của tam thúc công, trong mắt hắn thoáng lóe một tia lạnh lùng.
Người ta vẫn nói, đóng cửa lại thì mỗi nhà tự sống ngày tháng của mình.
Cơ nghiệp to lớn thế này, e rằng cũng đến lúc cần lung lay rồi.
17
Ông trời quả thật ưu ái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ghi-chep-thang-tram-chon-hau-vien/5045853/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.