Cho dù ngươi có là bảo bối ân ái trên giường, chỉ cần chạm đến quyền thế và thể diện mà hắn coi trọng, hắn có thể vứt bỏ ngươi trong chớp mắt.
Ta chẳng cần tự tay ra đòn, chỉ cần khẽ chạm vào dây đàn mang tên “tự tôn và lợi ích” trong lòng hắn, thì chính hắn sẽ tự mình thanh lý môn hộ.
Ta uyển chuyển đứng dậy, khẽ kéo tay áo hắn, giọng mang chút dí dỏm vừa phải:
“Trong mắt thiếp thì lỗi là ở phu quân, ai bảo đại nhân nhà ta oai phong lẫm liệt, khiến nữ nhân nào nhìn thấy cũng phải đỏ mặt tim đập, mong được ngài sủng ái chứ?”
Ta rất ít khi nói những lời nịnh nọt khéo léo thế này, quả nhiên vừa khớp tâm ý Phùng Diên Vũ.
Ánh mắt hắn rơi xuống chiếc áo lông công Tố Tuyết vừa mang ra.
Bàn tay to vung lên, khoác thẳng áo lên người ta.
“Báu vật thế này, sao có thể để cho mèo ch.ó dùng, chỉ khi khoác lên người nương t.ử mới xứng đáng.”
Ta ngoan ngoãn chỉnh lại áo, tựa vào lòng hắn.
Tam thúc công, đây chính là “lễ vật” mà ông khổ công đưa đến sao? Muốn dùng một tiện phụ để chia rẽ ta và Phùng Diên Vũ ư?
Đáng tiếc, ông rời quan trường đã lâu, nên quên mất rằng, trước quyền thế thì nhan sắc chỉ là món hàng rẻ mạt nhất.
Ngày thường Phùng Diên Vũ giả ngu giả ngốc, mặc kệ các người sắp đặt, ấy là bởi quy củ kia có lợi cho hắn.
Còn lúc này hắn chợt tỉnh ngộ, là vì thân phận của ta, giá trị của ta, và quyền thế mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ghi-chep-thang-tram-chon-hau-vien/5045852/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.