“Món quà này chẳng thể nói là không quý trọng. Nhưng rơi vào mắt kẻ có dã tâm, thêm mắm dặm muối, cứng rắn bảo là vượt quyền, đến lúc đó, chúng ta phải xử trí ra sao?”
Vẻ bất mãn trên mặt Phùng Diên Vũ dần biến thành suy tư, vẫn còn mang chút may mắn:
“Nàng có phải quá cẩn trọng rồi không?”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, không còn vòng vo:
“Phu quân muốn, là sự tâng bốc xu thời chốc lát của đồng liêu, hay là thánh tâm trường cửu của đế vương?”
“Khổng phủ đã đóng cửa từ chối khách, những mảnh ‘tâm ý’ này không đưa vào được, mới dồn cả đến trước cửa Phùng phủ. Thâm ý của phụ thân khi khước từ, lẽ nào vẫn chưa đủ cảnh tỉnh phu quân sao?”
Lời vừa dứt, Phùng Diên Vũ như bị sét đánh, ánh mắt thoáng chốc rút sạch xao động, lộ ra vài phần sợ hãi.
Hắn rời khỏi vòng xoáy quyền lực quá lâu, nhất thời quên mất sau phú quý ngút trời này, ẩn giấu chính là sát cơ.
Hắn hít sâu một hơi, trong mắt không còn nửa điểm do dự:
“Nương t.ử nghĩ chu toàn, cứ theo lời nàng, trả lại toàn bộ lễ vật, trên dưới cả phủ, hành sự khiêm tốn.”
20
Ta thầm thở ra nhẹ nhõm.
Dẫu sao cũng là võ tướng ngâm mình nơi kinh thành nhiều năm, vẫn còn một chút nhạy bén.
Khổng thị và Phùng thị đồng loạt giữ im lặng, lọt hẳn vào mắt Thánh thượng.
Năm Bát hoàng t.ử ba tuổi, bệ hạ thân tự thăng bổ, phong Phùng Diên Vũ làm Phó thống lĩnh Cấm quân.
Hắn mới bước lên cao vị, khó tránh bồn chồn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ghi-chep-thang-tram-chon-hau-vien/5045855/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.