Quý Hiểu Âu được đưa vào căn phòng không có cửa sổ. Phòng rất nhỏ, chỉ khoảng chưa đầy 8m2, có duy nhất một bóng đèn treo trên trần nhà, nhưng bốn bức tường trắng toát lại khiến ánh sáng có vẻ dư thừa, chiếu xuống khuôn mặt từng người trong phòng thêm trắng bệch.
Cô ngồi xuống ghế, chiếc ghế gỗ có dựa lưng trông thật cũ kỹ chỉ đủ làm nền cho hai chiếc ghế bành bọc da màu đen có vẻ rất êm ái kê ở đối diện, cách đó một chiếc bàn. Vừa ngồi xuống chiếc ghế này liền có cảm giác bản thân rơi vào thế bị động, không ổn chút nào.
Quý Hiểu Âu đặt tay ngay ngắn trên đùi, mục đích là để kìm hãm cơn run rẩy mất tự chủ của cơ thể. Cánh tay bị trói chặt chưa kịp lưu thông máu, vẫn còn tê dại như bị trăm nghìn con kiến đang bò giày xéo, nhưng cảm giác ở đầu ngón tay thì đã trở lại rồi. Cô có thể cảm nhận được sự thô ráp của chiếc ghế, mang đầy vết tích năm tháng. Đã có vô số người ngồi trên chiếc ghế này, có thể là một ai đó rơi vào hoàn cảnh khốn cùng lòng đầy bất an, có thể là ai đó không chuyện gì không dám làm, có thể là một ai đó với bàn tay dơ bẩn làm toàn điều xấu, cũng có thể là một người chỉ biết bịa chuyện và dối trá. Cô không biết chiếc ghế mình đang ngồi đã có bao nhiêu nghi phạm trộm cướp, giết người, cưỡng hiếp, buôn bán ma túy ngồi lên, cũng không biết liệu bản thân có để lại vết tích gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-nhau-phut-dau-cuoi-cung-lia-xa/2530994/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.