Trong phòng không có chiếc ghế nào khác, Nghiêm Cẩn ngồi lên giường, đôi chân dài của anh chiếm trọn nửa chiếc giường, luật sư Chu đành phải khép nép đặt mông ngồi lên mép giường chật hẹp, chau mày hỏi anh: “Sao lại ra nông nỗi này?”
Nghiêm Cẩn cười khổ đáp: “Tự cao tự đại quá. Tôi nghĩ vẫn còn được như lúc 18, 19 tuổi, chịu rét vài ngày chẳng nhằm nhò gì, ai dè lại bị lạnh đến viêm phổi kia chứ? Già rồi, đành chịu thôi.”
“Nhưng tại sao cậu lại bỏ trốn?”
Nghiêm Cẩn liếc sang vị cảnh sát đang ngồi bên cửa sổ, vị đó vừa đặt tờ báo sang một bên, mở to mắt nhìn Nghiêm Cẩn chằm chằm, anh đành hạ giọng nói khẽ: “Tôi vô tình biết được một chỗ, cứ tưởng có thể tự tay bắt được Lưu Vĩ.”
“Kết quả thế nào?”
“Kết quả thế nào hả? Kết quả tôi phán đoán sai lầm, đành giơ tay chịu trói.”
“Dại dột!”
“Phải, ông nói đúng lắm, tôi dại dột thật!”
“Thôi.” Luật sư Chu thở dài, “Nói việc chính nhé.”
Ông mở túi da của mình, đầu tiên lấy ra một hộp cơm được đóng chặt: “Mẹ cậu dặn tôi mang vào cho cậu, bã bọt mép nói với cảnh sát họ mới cho tôi mang vào. Tôi đã nhờ y tá cho vào lò vi sóng hâm nóng rồi, tranh thủ ăn luôn đi, vừa ăn vừa nghe tôi nói chuyện vụ án.”
Nghiêm Cẩn mở nắp hộp, một hộp đầy ắp bánh chẻo trắng phau đầy đặn. Anh nhón một chiếc bỏ vào miệng rồi cười thật tươi: “Nhân thịt dê hành tây! Ôi chao, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-nhau-phut-dau-cuoi-cung-lia-xa/2530982/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.