🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lộ Vy mỉm cười nhẹ: “ Thật ra tôi đến tìm cô là muốn làm rõ một chuyện”.

“ Là chuyện gì cô Trình cứ nói đi ạ”.

"

. Đáng lẽ tôi không có quyền xen vào cuộc sống cá nhân của anh Trình Tranh...”, Lộ Vy bắt đầu vào vấn đề chính.

Ở cạnh đó Hàn Châu nghe cái tên ‘Trình Tranh thì liền bất giác, không lẽ cô gái này là em gái của anh ta. Rốt cuộc cả hai có mối quan hệ gì mà cô ấy lại đến tận nhà tìm An Hạ.

Cô nói tiếp: “ ... Cô Chu cũng biết rõ tình cảnh của anh hai hai năm trước ra sao rồi. Anh ấy chấp nhận buông bỏ mọi thứ để chọn người mình yêu, không may gặp tai nạn rồi trở thành người khiếm thị, cô gái đó không chấp nhận liền ngay lập tức bỏ đi. Cả gia đình tôi rất biết ơn vì cô đã xuất hiện và cứu lấy cuộc đời anh ấy”.

An Hạ lắc đầu nhẹ: “ Tôi không giúp được gì nhiều cả, tôi chỉ giống như là hộ lý làm đúng trách nhiệm của mình thôi”.

Lộ Vy cong môi rồi tiếp tục: “ Cô Chu giúp được nhiều ấy chứ, không nhờ có cô khuyên nhủ thì anh hai đã không chấp nhận phẫu thuật. Nói chính xác hơn là anh ấy muốn thấy cô với một đôi mắt bình thường, sự chân thành của cô đã khiến trái tim anh ấy được sưởi ấm...

Hàn Châu biết được sự thật năm xưa thì vô cùng hoảng hốt, không ngờ rằng An Hạ và người sếp hiện tại từng yêu nhau.

“ Cô Chu à! Tôi đến gặp cô như thế này anh Trình Tranh không hề biết... Bởi tôi muốn làm rõ một chuyện, chỉ xin cô thật lòng mà trả lời “, Lộ Vy nghiêm túc hơn hẳn.

“ Cô Trình cứ nói”, An Hạ nhẹ giọng đáp.

Lộ Vy chậm rãi: “ Anh Trình Tranh trong lòng cô là người quan trọng như thế nào? Cô... vẫn còn yêu anh ấy chứ?”

Không chỉ cô mà Hàn Châu ở bên cạnh cũng đang chờ đợi câu trả lời.

Thấy cô im lặng, Lộ Vy nói thêm: “ Tôi không thể đoán được tình cảm cô dành cho anh ấy có phải là tình yêu hay không hay là sự thương hại. Nếu còn yêu, cô hãy cho anh ấy biết. Nếu không còn tình cảm xin cô hãy một lần tuyệt tình để mọi thứ có thể chấm dứt”.

“ Cô Trình à! Cô đừng hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và Trình tổng, vì tôi còn thiếu tiền anh ấy nên mới đồng ý đến nhà chăm sóc, thật sự là không có ý gì khác”, An Hạ giải thích.

‘Hợp đồng làm việc giữa cô với Oudi đã bị hủy, tôi biết anh hai đã đến làm khó cô. Cũng như tôi vừa nói, không yêu nữa thì tốt nhất đừng dây dưa, khoảng tiền đó tôi sẽ trả thay cô..”.

Đột nhiên Hàn Châu bước đến cắt ngang lời của Lộ Vy: “ Không cần, tôi sẽ thay mặt cô ấy trả số tiền đó”.

An Hạ hoảng hốt khi thấy anh ở đây: “ Anh Hàn Châu!”.



“ Tôi đã nghe hết tất cả sự việc rồi, Chu An Hạ là bạn gái tôi, không cần đến anh em nhà cô quản... Đi thôi Hạ Hạ!”, anh tức giận nói tiếp rồi kéo cô đi khỏi đó.

Ra đến xe, cô gọi: “ Anh Hàn Châu! Anh theo dõi em sao?”

Hàn Châu không kiềm chế được cơn nóng giận mà hất tay cô ra: “ Anh không đi theo làm sao mà biết được trong quá khứ em và người đàn ông đó từng là người yêu của nhau. Vậy mà bao năm qua em giấu anh, giấu cả bác hai, tại sao gặp khó khăn lại không nói?”

“ Chuyện giữa em và Trình Tranh đã lâu lắm rồi, em không muốn nhớ đến

nữa”.

“ Nhưng em vẫn còn yêu người đó đúng không? Em cứ dối lòng mình thôi Hạ Hạ”, anh nhận ra tình cảm của mình chỉ mãi là đơn phương.

Cô phủ nhận: “ Không phải như anh nghĩ đâu Hàn Châu”.

“ Đến nhà anh ta, tiền mà em đã nói mượn từ một người bạn, anh sẽ trả”.

Ngay lập tức anh lái xe đưa cô đến nhà của Trình Tranh, mang theo đó là một túi đựng tiền.

Trước cửa nhà, anh nhấn chuông liên tục, đến khi Trình Tranh mở cửa thì ngay tức khắc đấm vào mặt một cái. Anh muốn đánh thêm nhưng An Hạ kịp ngăn cản: “ Hàn Châu, anh dừng lại đi... Đừng đánh nữa mà!”.

Hàn Châu túm lấy cổ áo Trình Tranh: “ Tôi cấm anh làm phiền đến Hạ Hạ, cô ấy bây giờ là bạn gái tôi, tiền tôi trả lại cho anh, tất cả là 150.000 tệ”.

Dứt lời Hàn Châu thủy tiền vào người anh rồi nắm tay An Hạ trước mặt đưa đi. Trình Tranh vẫn chưa hiểu vấn đề gì đang diễn ra, lau đi máu chảy ra ở khoé miệng.

Ra bên ngoài, An Hạ nói với Hàn Châu: “ Anh về trước đi, em còn có việc phải giải quyết”.

“ Em định quay lại làm gì nữa, lo lắng cho anh ta?”, Hàn Châu nghi ngờ.

Cô giải thích: “ Em chỉ muốn nói với anh ấy vài lời thôi, anh về trước đi”.

Anh không còn cách nào khác mà đồng ý: “ Anh sẽ chờ em!”.

An Hạ quay trở lại bên trong, túi tiền vẫn ở ngay vị trí đó, Trình Tranh vẫn chưa hề bận tâm mà chạm vào.



Cô thấy anh đang ngồi ở phòng khách như biết rằng cô sẽ quay lại.

“ Chu An Hạ, em giỏi lắm! Mới sáng ra đã đưa bạn trai đến đây phá tôi”.

'Tôi quay lại đây muốn nói với anh, tiền 150.000 tệ bạn trai đã thay tôi trả, kể từ nay chúng ta không ai nợ ai, cũng không còn lý do gì mà gặp nhau nữa... Trình tổng à! Chúc anh sẽ hạnh phúc với vị hôn thê của mình!”.

Khi cô quay đi, anh lên tiếng: “ Mang tiền về trả lại cho cậu ta đi, đó không phải những gì tôi cần... Hãy suy nghĩ, tôi chờ”.

Sau đó anh lấy túi tiền đặt lên tay cô nói: “ Nói với bạn trai em, nếu lần sau dám chạm vào người tôi thì tôi không bỏ qua đâu”.

Nói rồi anh quay mặt đi, cô cũng mang số tiền lủi thủi đi ra. Bởi cô biết nếu không nghe theo thì anh sẽ đính thân đem đến, lúc ấy lại càng khó xử hơn.

Hàn Châu thấy cô đi ra cùng túi tiền thì nhíu mày: “ Anh ta đã nói gì với em?”

“ Hàn Châu, em xin anh!... Có thể xem như không có chuyện gì mà bắt đầu lại có được không? Em thật sự không muốn thấy ai bị thương cả, tiền lương của em đủ để trả rồi, về thôi anh”.

Anh thấy mắt cô đỏ hoe đành nén cơn giận lại mà ôm chầm lấy cô: “ Được... Anh nghe em”.

Buổi tối tại Trình gia, mọi người cùng nhau dùng cơm, còn mời cả Hình Phi đến. Xem ra ông Trình lại bàn về chuyện cưới hỏi giữa hai người đây.

Hình Phi từ nhỏ đã hay qua lại nên cô rất tự nhiên, như thể đây là ngôi nhà thứ hai mà tự nhiên ăn uống.

Thấy vết thương trên khoé môi Trình Tranh, ông hỏi: “ Con bị làm sao thế?”

“ Không cẩn thận nên ngã thôi ạ, không vấn đề gì đâu”, anh hờ hững đáp.

Ông Trình thấy cả hai còn xa cách nên gặn hỏi: “ Dạo gần đây Trình Tranh có hay đưa cháu đi chơi không Hình Phi?”

‘Dạ cũng ít thưa bác... Vì cháu đang chuẩn bị cho kỳ thi nên ít khi ra ngoài, cũng không gặp anh ấy nhiều”, cô lấy lý do về mình để anh không bị khó xử.

Ông nói: “ Cũng đúng, cháu sắp tốt nghiệp rồi nên rất bận rộn... Khi nào thi xong thì Trình Tranh sẽ đưa cháu đi thử váy cưới, chụp hình, hai đứa nên chuẩn bị từ từ là được rồi”.

Trình Tranh lúc này không nghe nổi nữa lên tiếng: “ Ba gọi Hình Phi đến chỉ là nói đến vấn đề này thôi sao? Một tuần con về ăn cơm nhà một lần, vậy mà lúc nào ba cũng nhắc đến chuyện kết hôn, mọi người ai cũng đều mệt rồi ba ạ”.

Không nói thì đợi khi nào con mới làm, hai bên gia đình đều đã gặp và định ngày cưới, không thể để cho nhà ta mất mặt được”, ông nói lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.