An Hạ thở dài: “ Trình tổng ơi là Trình tổng, tại sao lại uống nhiều quá vậy chứ?”
Cô tháo giày và vớ ra để một bên, xuống bếp chuẩn bị thau nước ấm để lau người cho anh. Bàn tay chạm vào cà vạt rồi từ từ tháo ra, cô nhẹ nhàng gỡ từng cúc áo, tránh gây tiếng động nhất có thể nhỡ làm anh giật mình.
An Hạ vắt khăn ấm thật khô rồi dịu dàng lau khuôn mặt của anh, từng cái chạm khiến anh đã có chút tỉnh táo mà mở hờ đôi mắt. Anh nắm lấy tay cô thì thầm: “ An Hạ... Em đang làm gì vậy?”
“ Anh say rồi Trình tổng, để tôi lau người cho anh”, cô đáp lại.
“ Tôi khát nước quá!”.
“ Vậy tôi lấy nước cho anh”, nói rồi cô lập tức đi ngay.
Ngay sau đó cô quay lại với ly nước trên tay, anh đã ngồi dậy trên giường. Cô đưa ly nước đến cho anh: “ Anh uống đi Trình tổng”.
Trình Tranh lấy ly nước và uống một hơi hơn một nửa rồi đặt qua tủ đầu giường, anh nhíu mày, tay chạm vào thái dương. An Hạ lo lắng hỏi: “ Anh có làm sao không ạ?”
" Đầu tôi đau quá!”, anh cảm thấy khó chịu.
“ Để tôi giúp anh xoa một chút, có lẽ sẽ tốt hơn”.
An Hạ cúi người xuống, đưa tay ra và bắt đầu xoa hai bên thái dương. Anh cảm thấy dễ chịu hơn rồi từ từ nhắm mắt thư giãn, cô nhỏ giọng: “ Anh cảm thấy thế nào rồi ạ?”
Đôi mắt Trình Tranh dần mở ra đúng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-em-nhat-quyet-khong-buong/3737900/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.