Về đến căn hộ nhỏ, An Hạ nhìn thấy thanh mai trúc mã của mình là Diệp Hàn Châu đang chờ ở cửa liền vui mừng chạy tới: “ Anh Hàn Châu!”.
Anh ấy lo lắng hỏi: “ Sao em lại về trễ vậy? Chiếc xe đó là ai đưa em về?”
“ Chuyện dài lắm, để lên nhà rồi em kể anh nghe”.
Cô rót nước cho anh, trong lòng cũng không biết phải nói như thế nào để anh hiểu vì cô không muốn thấy anh phải lo lắng.
“ Bây giờ em trả lời anh có được không?” anh nghiêm túc hỏi.
An Hạ ngập ngừng: “ Chuyện là mấy ngày trước trung tâm việc làm có giới thiệu cho em một công việc. Mùa hè này cũng dài nên em muốn kiếm thêm để đóng học phí cho năm sau nên em đồng ý nhận lời”.
Thấy cô trả lời qua loa nên anh hỏi tiếp: “ Công việc là gì?”
“ Chăm sóc người bệnh” cô đành thú nhận.
Đột nhiên anh nhìn xuống thì thấy cánh tay cô có vết bỏng liền sốt sắng: “ Tay em bị làm sao thế này?”
Cô không muốn anh lo lắng liền nói dối: “ À là do em không cẩn thận làm đổ nước nóng lên tay nên nó mới đỏ như thế này... Em không còn thấy đau nữa anh yên tâm”.
“ Em nhớ làm việc gì cũng phải thật cẩn thận, nếu không anh lo cho em lắm”.
“ Vâng em biết rồi ạ, chắc chắn chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra thêm một lần nào nữa” cô đáp.
Anh vuốt nhẹ đầu cô, giọng trầm ấm: “ Tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-em-nhat-quyet-khong-buong/3728990/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.