Ban ngày, TsangyangGyatso cực nhọc học tập kinh văn, không dám một phút lơ là. Chỉ vào lúcđêm khuya, cả tòa cung điện yên tĩnh hẳn, Ngài mới dám lấy bút mực ra,khẽ viết thơ tình. Con người chính là như thế, khi bạn có, có lẽ sẽ cảmthấy tất cả chẳng quan trọng lắm. Sau khi mất đi, lại ngày mong đêm nhớ, mong mỏi một ngày đoạt về được báu vật thất lạc. Thật là mâu thuẫn,nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, chúng ta đã thích mâu thuẫn nhưvậy, bằng lòng vương vấn không thôi với những tâm tư mơ hồ.
Xin Lạt Ma đắc đạo,
Chỉ đường sáng cho tôi.
Do chẳng hồi tâm được,
Lại đến bên nàng rồi.
Khuôn mặt sư nghĩ mãi,
Chẳng hiện ra trong lòng.
Dung nhan nàng hiện rõ,
Dù có nghĩ hay không.
Chữ màu đen viết xong,
Nhòe bởi mưa và nước.
Tâm tư muốn viết ra,
Muốn xóa không xóa được.
Dù là như thế, Tsangyang Gyatso cũng không phải không hề động lòng đối với quyền lực. Trong tòa cung điện vĩ đại này, Ngài là Phật sống, vốn phảicó địa vị chí tôn và phong lưu vương giả, thống trị muôn dân trăm họ.Nhưng giờ đây, trong không gian rộng lớn này, Ngài không có cả tư cáchnói chuyện. Ngài khát khao thời gian ba năm sớm qua đi, bản thân có thểchủ trì chính sự, trong điện lớn uy nghiêm này, cất lên tiếng nói củamình. Không phải Tsangyang Gyatso tham luyến quyền quý, trong cục thế đã không thể thay đổi, Ngài chỉ biết cúi đầu khuất phục. Đã không thể trởlại được như trước, Ngài cũng không thể đắm chìm trong hiện tại, Ngài là Phật sống, cần tuân theo phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-chon-hong-tran-sau-nhat/58503/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.