Có người nói, mộtngười quá đỗi hoài cựu, không hẳn là vì quá khứ xiết bao rực rỡ, mà làvì anh ta không thể yên lòng với hiện trạng. Đời người rối ren, nào aidám khoe mình có đủ sức mạnh chặn đứng được muôn ngàn gió bụi.
Chỉ vào lúc thực sự mất đi, con người mới tưởng nhớ da diết sự tốt đẹp đãtừng có, những thước phim trước đây như hình với bóng, luôn hiện lêntrong tâm trí. Lúc này, chúng ta đều không kìm được phải hỏi bản thân,không bỏ xuống được rốt cuộc là vì ưa hoài niệm, hay là vì quá khứ thậtsự đáng thương tiếc? Có người nói, một người quá đỗi hoài cựu, không hẳn là vì quá khứ xiết bao rực rỡ, mà là vì anh ta không thể yên lòng vớihiện trạng. Đời người rối ren, nào ai dám khoe mình có đủ sức mạnh chặnđứng được muôn ngàn gió bụi. Khi bạn không thể tiếp nhận phong cảnh xalạ, không thể thích ứng cuộc sống mới mẻ, thì tất nhiên sẽ hoài niệm sựvật đã từng quen thuộc mà ấm áp.
Một người trông có vẻ mạnh mẽ,thực ra nội tâm anh ta lại là tường thành xây bằng băng mỏng, gặp lửathì tan, vừa xô liền đổ. Một người trông có vẻ mềm yếu, nội tâm anh talại được xây bằng gạch ngói tỉ mỉ, đơn giản chất phác, kiên cố vữngchắc. Thế nhưng tất cả những điều này, đều bắt nguồn từ tao ngộ của đờingười, nếu dặm đường năm tháng bằng phẳng suôn sẻ, vết thương lòng ít,chẳng đến nỗi yếu đuối không chịu nổi. Nếu vận mệnh gập ghềnh trắc trở,trong lòng tất nhiên ngàn trăm lỗ thủng, đến lúc đó, dù bạn vá víu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-chon-hong-tran-sau-nhat/58502/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.