Giờ đây, TsangyangGyatso hằng ngày phải đối mặt với sự đốc thúc nghiêm khắc của thầy dạykinh, tất cả thời gian của Ngài đều là ngồi yên đọc kinh, rất nhiều kinh văn liên miên không dứt bày trước mặt Ngài, khiến Ngài cảm thấy mệt mỏi chưa từng có. Lúc đó Sangye Gyatso bắt đầu hơi sốt ruột, y biết rõthiếu niên này đã bị gió hoang cao nguyên thấm nhuộm, muốn triệt để gộtbỏ tính buông thả trên người Ngài, không phải là chuyện có thể làm đượctrong một sớm một chiều. Ba năm, y phải dùng thời gian ba năm, thuầnphục đứa trẻ đã bỏ bê mười lăm năm này, khiến đứa trẻ đó trở thành mộtvị Đạt Lai thứ 6 hoàn hảo, lãnh tụ chính trị vĩ đại. Chỉ là sau ba năm,Sangye Gyatso thật sự nỡ đem chính quyền cả đời khổ tâm vun vén, hai tay dâng cho Tsangyang Gyatso hay sao? Không ai có thể đưa ra một câu trảlời khẳng định, bao gồm bản thân Sangye Gyatso.
Thật ra chúng tađều là nô lệ của danh lợi, biết rõ đời người chẳng qua nổi trăm năm, vẫn phải chém giết tranh đoạt, liều mạng đến nỗi máu chảy đầu rơi. Hôm naybạn giẫm lên hài cốt người khác ngồi hưởng thiên hạ, ngày mai ai sẽ vìbạn thu thập ván cờ tàn của giang sơn? Các bậc vua chúa lúc có thiên hạ, liền tìm kiếm thuốc tiên khắp nơi, tu luyện đan dược, hy vọng có thểtrường sinh bất tử, e sợ giang sơn cực khổ dành được sẽ theo sự kết thúc của sinh mệnh chớp mắt hóa thành số không. Họ biết rõ trên đời nàykhông hề có phương thuốc bất tử, nhưng vẫn nghĩ đủ mọi cách tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-chon-hong-tran-sau-nhat/58501/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.