Chúng ta dường nhưnhìn thấy một Tsangyang Gyatso hoàn toàn mới, Ngài sớm đã thoát thaihoán cốt, tựa một đóa sen, khi cánh hoa cuối cùng rụng xuống, Ngài cũngtìm được quả cuối cùng cho mình.
Tin rằng tất cả mọi người đềutừng xao xuyến bởi một bài hát, vì giai điệu của nó, vì lời ca nào đó,hoặc chẳng có nguyên do, chỉ là cảm động đơn thuần. Nhớ nhung một người, hay hoài tưởng một người, luôn không nhịn được tự hỏi, rốt cuộc phảilúc nào mới có thể biển người gặp gỡ? Đúng vậy, biển người mênh mang,chúng ta sơ ý lạc mất nhau, một ngày kia đôi bên mưa gió quay về, phảichăng dung nhan đã thay đổi? Phải chăng vẫn có thể nắm được tay nhau?
Đêm nay tình cờ nghe được bài hát “Hóa ra anh cũng ở đây” của Lưu NhượcAnh[1], vì sự trùng hợp của một câu ca mà khiến tôi cảm động không thôi. “Gặp nhau trong biển người ngàn núi muôn sông, hóa ra anh cũng ở đây.”Tôi biết không nhiều về Lưu Nhược Anh, nhưng từng nghe nói, cô là một cô gái cảm tính, đã viết nhiều câu văn cảm tính. Sau đó xem phim “Dòngchảy thời gian” về Ô Trấn, bị nó lay động sâu sắc. Chỉ cảm thấy cô cómột vẻ đẹp gột hết phấn son, giống Như cổ trấn vùng sông nước đó, bìnhtĩnh một cách từ tốn dưới mặt trời lặn.
[1] Lưu Nhược Anh (Rene Liu, sinh năm 1970): diễn viên, ca sĩ Đài Loan.
Cho em lắng đọng bụi trần,
Chôn vùi dĩ vãng âm thầm ngày xưa.
Từ biển, dãi gió dầm mưa,
Đến nơi sa mạc thớt thưa bóng người.
Ẩn tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-chon-hong-tran-sau-nhat/3166978/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.