Đời người thịnh suy đã định, năm tháng ảo diệt khôn lường. Có lẽ Ngài sống chỉ là vì mơ trọngiấc mơ nửa đời trước, thành toàn một câu chuyện không có kết cuộc.Những nguyên nhân khác đều không phải.
Đời người chính là mộtchuyến du lịch, dù đeo tay nải mải miết phiêu bạt trên đường, hay có chỗ ở yên thân, đều là đang nhàn du. Thời gian xưa nay đều không dừng lại,dẫu chúng ta nấp ở một chốn thế ngoại đào nguyên không có rối ren, cũngvẫn phải xem hết hoa xuân trăng thu, phải trải qua sinh lão bệnh tử. Một ngày kia, phồn hoa cuối cùng sẽ trôi xa, một ngày kia, chúng ta đều sẽcô độc già đi. Ngắm xong mùa xuân muôn hồng ngàn tía cuối cùng trongsinh mệnh, hạt bụi trần nhỏ bé này nên trở về chốn nào?
Biểnngười trôi nổi, ngày ngày đều có nhiều cuộc gặp gỡ và tương phùng nhưthế, vì sao người đi lướt qua nhau lại là bạn và tôi? Ngày ngày đều cónhiều duyên phận ước hẹn như thế, vì sao người chờ đợi ngày này qua ngày nọ vẫn là bạn và tôi. Chúng ta luôn mong mỏi người khác đến cứu rỗi,lại không biết con người chỉ có tự cứu mình rồi mới có thể cứu người.Chúng ta luôn ở trong biển biếc của mình, kể chuyện nương dâu của ngườita, lại không biết có một ngày, nương dâu của mình vừa khéo là biển biếc của người khác. Ván cờ nhân sinh này, nếu cố chấp phải đi tiếp theocách nghĩ của mình, kết quả sẽ là cả ván đều thua, non sông đều mất.
Khi phiêu bạt, tôi thường nhớ đến Tsangyang Gyatso. Trước giờ tôi khôngmong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-chon-hong-tran-sau-nhat/3166976/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.