Con người có lúc không bằng một ngọn cỏ gốc cây, cỏ cây sẽ suốt đời cảm ơn ánh nắng và mưa móc cho nó năm tháng ấm nhuần, còn con người khi mất mát, sẽ hoàn toàn quên hết vị ngọt ngào và hạnh phúc của hoa đẹp trăng tròn.
Một ngườitrong mơ, luôn mơ thấy mất đồ, đó là vì y lo sợ mất mát. Chúng ta mỗingày đều đang đánh mất, đều đang bỏ lỡ, đánh mất thời gian như nước chảy róc rách, bỏ lỡ những tao ngộ đẹp đẽ trong tuổi xuân biêng biếc. Đốivới nhiều người, cuộc sống của họ là chuỗi dài oán trách những thứ cóđược quá ít, những thứ mất đi lại quá nhiều, vui vẻ quá ít, bi thươngquá nhiều. Con người có lúc không bằng một ngọn cỏ gốc cây, cỏ cây sẽsuốt đời cảm ơn ánh nắng và mưa móc cho nó năm tháng ấm nhuần, còn conngười khi mất mát, sẽ hoàn toàn quên hết vị ngọt ngào và hạnh phúc củahoa đẹp trăng tròn.
Lần này, Tsangyang Gyatso thật sự đã đánhmất. Ngài luôn lo lắng bí mật sớm muộn có ngày bị người phát hiện, bèndùng thân phận thật thật giả giả che đậy hành tung của mình. Nhưng việccàng lo sợ càng dễ xảy ra. Ngài tin tưởng hoa tuyết óng ánh, những hạttuyết tràn trề thanh khiết ấy đã rơi vào câu thơ của Ngài, đồng thờicũng đã phản bội Ngài. Ngài cuối cùng không hối hận, đã từng lập lờithề, bởi vì yêu, có thể lưu đày đến chân trời, thê lương suốt quãng đờicòn lại.
Ngồi ngay ngắn trong điện lớn trang nghiêm, đối diện với vẻ hiền từ của Phật, Ngài áp sát trán trên nền gạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-chon-hong-tran-sau-nhat/3166935/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.