Có người nói, chúng ta trần trụi đến với thế giới này, tất cả những gì có được đều là do ôngtrời ban tặng. Con người phải có lòng cảm ơn, thêm một chút thỏa mãn,bớt một chút trách móc, có lẽ sẽ vui vẻ hơn nhiều.
Có người nói,chúng ta trần trụi đến với thế giới này, tất cả những gì có được đều làdo ông trời ban tặng. Con người phải có lòng cảm ơn, thêm một chút thỏamãn, bớt một chút trách móc, có lẽ sẽ vui vẻ hơn nhiều. Một ngày kiachúng ta đều sẽ ra đi, khi ra đi vẫn phải trả lại mọi thứ có được, bấtkể bạn xiết bao lưu luyến thế gian này cũng chẳng ích gì. Biết rõ nhưthế, vì sao mọi người không thể sống bình an vô sự, vì sao luôn có người khơi dậy sóng gió trên mặt nước êm đềm? Không biết phải tu luyện baonhiêu năm mới có một lần chuyển thế tôn quý là thế, vì sao cơ duyên nàyvừa khéo đã cho Ngài? Biển biếc phải ngàn năm mới có thể biến thànhnương dâu, vì sao lại cứ để Ngài gặp được?
Tsangyang Gyatso hưởng thụ mật ngọt và hạnh phúc tình yêu đem đến cho Ngài, nhưng mỗi khi Ngài về đến cung Potala, trước lễ bái của chúng sinh, lại khó tránh khỏibuồn bã như đánh mất thứ gì. Quan hệ qua lại ấy thật sự có thể lâu dàisao? Không biết một ngày nào, cánh cửa ngách nhỏ thông đến thành Lhasakia sẽ bị người phát giác, thậm chí con chó vàng trung thành kia cũng sẽ già chết vào một đêm tuyết nào đó. Hoặc là người đẹp Qonggyai DawaDolma lỡ hẹn vào một đêm trăng mờ gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-chon-hong-tran-sau-nhat/3166931/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.