Cuối tháng 9 năm 2009.
Mai Nguyệt nghiêng đầu nhìn Nhật Thiên đã đứng bất động ở trước gian hàng trưng bày trang sức được một lúc lâu, cô chọt chọt vào một bên tay của anh trai:
- Anh đó định mua không thế? Đứng nhìn hoài thì cũng kỳ lắm luôn. Nhưng mà ban nãy em đã thấy anh mua rồi mà?
Nhật Thiên lắc đầu:
- Cái đó là cho một năm trước.
Mai Nguyệt ngẩng người đưa mắt nhìn sang Dương đang đứng ở bên cạnh:
- Anh mua gì mà cho một năm trước dữ vậy? Đừng nói là anh mua bù quà sinh nhật cho chị Ngọc Châu đấy nhé? Thật hả?
Dương nhún vai lắc đầu, cậu cũng không biết. Vốn dĩ Dương còn không biết ngày sinh nhật của Ngọc Châu chính xác là vào ngày bao nhiêu nữa. Nhật Thiên suy nghĩ một chút, thứ duy nhất bây giờ anh có thể làm là mua quà cho cô thôi. Ngọc Châu đối xử tốt và chân thành với anh như vậy mà.
Nhưng Nhật Thiên không biết có nên mua cho Ngọc Châu món trang sức nào không. Nghĩ lại thì cô không hay mang trang sức lắm, nói đúng hơn là Nhật Thiên chưa từng thấy Ngọc Châu đeo một món trang sức nào trong khoảng thời gian cô đến Hà Nội cả, đến cả bông tai Ngọc Châu cũng không sử dụng. Anh lại lướt mắt qua hết từ hàng trưng bày này cho đến hàng trưng bày khác, rồi dừng lại ở chiếc lắc tay nằm ở vị trí gần cuối cùng.
"Whispers of Milkwood pine flower?".
Nhật Thiên thầm đọc tên chiếc lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-vua-hay-troi-nang-dep/3615192/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.