Cậu không giận đó chứ?Ngọc Châu hỏi, ban nãy cô trông thấy thái độ của Nhật Thiên có vẻ kỳ lạ quá. Giống hệt như cái hồi cả hai đứa chỉ vừa mới quen biết nhau. Cô mím môi, dù gì Ngọc Châu cũng đã giải thích rồi mà, sao nhìn Nhật Thiên cứ không được vui vẻ vậy, điều này lại khiến cho Ngọc Châu lại cảm thấy có lỗi, đáng nhẽ cô nên gọi điện hoặc là nhắn tin báo với anh trước mới phải:
- Không có, nói thật thì tôi vui lắm. Cảm ơn vì đã dành thời gian đến đây… để đón sinh nhật cùng tôi.
Nhật Thiên cười nhẹ, hưởng thụ làn gió trong lành đang không ngừng thổi đến:
- Vậy hả? Mừng quá.
Ngọc Châu thở phào nhẹ nhõm. Hoàng hôn dần buông xuống, nhuộm cả bầu trời Hà Nội bằng những gam màu rực rỡ. Từng tia nắng cuối ngày xuyên qua những tán cây, phản chiếu lên con đường nhỏ mà Nhật Thiên và Ngọc Châu đang đi ngang qua.
Ngọc Châu ngồi ở phía sau xe, ánh mắt không thể rời khỏi cảnh tượng ở trước mắt của mình. Cô cảm nhận được từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của cỏ cây và hương hoa dại ven đường. Ánh nắng cuối ngày khẽ phảng phất chiếu lên gương mặt của Ngọc Châu, tạo nên một cảm giác ấm áp và yên bình lạ kỳ. Khung cảnh này khiến cho cô không kiềm được mà thốt ra một tiếng cảm thán:
- Quao! Đẹp ghê!
Nhật Thiên dường như cũng cảm nhận được vẻ đẹp của hoàng hôn. Anh giảm tốc độ lại để cho Ngọc Châu có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-vua-hay-troi-nang-dep/3559407/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.