Ngày 2 tháng 5 năm 2007.
Khung cảnh trong lớp học thật yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách và tiếng bút viết loạt soạt trên giấy. Những tia nắng ban mai len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu sáng từng góc nhỏ của căn phòng, làm ánh lên từng khuôn mặt tập trung của các học sinh. Không khí nơi đây đầy căng thẳng nhưng cũng rất quyết tâm, như thể mỗi người đều hiểu rằng kỳ thi cuối kỳ và tuyển sinh đại học sắp tới chính là cánh cửa mở ra tương lai của họ.
Ngọc Châu ngồi ở bàn gần cửa sổ, gương mặt cô căng thẳng nhưng đôi mắt vẫn sáng lên sự quyết tâm. Ngọc Châu lướt qua từng trang sách, ghi chú những điểm quan trọng vào trong sổ tay của mình. Ngọc Châu vẫn luôn ghi nhớ câu nói mà Nhật Thiên đã nói với cô vào ngày hôm ấy:” Thi điểm cao rồi vào một trường đại học thật tốt”. Mỗi lần nghĩ về câu nói đó, trong lòng của Ngọc Châu lại tràn đầy động lực.
Giờ giải lao mười lăm phút, Ngọc Châu lúc này mới khẽ vươn vai ưỡn người, cô mệt mỏi xoa xoa cái đầu đang đau nhức vì mấy cái công thức toán học ban nãy. Bảo Huy ngồi xuống chỗ trống ở bên cạnh Ngọc Châu, gõ cốc cốc vào đầu của em gái mình:
- Hôm nay được nghỉ buổi chiều đấy, mẹ gọi chúng ta sang chỗ của cậu ăn cơm.
Ngọc Châu lắc đầu, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào quyển sổ tay:
- Nay em bận rồi, việc hệ trọng lắm, em không qua chỗ cậu ăn cơm với anh được. Anh qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-vua-hay-troi-nang-dep/3558892/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.