Nhật Thiên giật mình tỉnh giấc liền ngay lập tức lồm cồm bò dậy, bầu trời phía bên ngoài cửa sổ cũng đã dần dần chuyển sang màu xanh với một ít ánh nắng vào buổi sớm mai. Nhật Thiên vò rối mái tóc của mình rồi lại khẽ hít mũi một cái, hơi thở nóng ẩm kèm theo thanh quản đau nhức, anh khẽ xoa nhẹ cổ của mình mới ho khan lên thêm vài tiếng.
Nhật Thiên thật sự bị cảm rồi.
Anh cầm điện thoại lên, cuộc gọi điện thoại dang dở đêm qua với Ngọc Châu đã kết thúc. Đêm qua vì quá mệt mỏi nên Nhật Thiên ngủ thiếp đi lúc nào mà chính bản thân của anh cũng chẳng hay biết, anh chỉ nhớ mang máng rằng Ngọc Châu đã về nhà an toàn rồi. Nhật Thiên kiểm tra lại nhật ký cuộc gọi điện thoại của mình, cuộc gọi kéo dài khoảng chừng bốn mươi lăm phút cùng với một vài tin nhắn kèm theo, cái nào đến đoạn cuối sẽ đều cùng có một câu “chúc ngủ ngon”.
Nhật Thiên đọc qua hết một lượt sau đó lại tắt điện thoại, đặt lên bản. Bản thân lúc này cũng mệt mỏi đứng dậy đi vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị ăn sáng, theo lịch hôm nay anh cũng sẽ có ca làm thêm.
Trên đường đến nhà hàng, Nhật Thiên vô tình cũng có rất nhiều suy nghĩ, ví dụ như là việc gọi điện cho Ngọc Châu đêm qua. Có trời mới biết vì sao anh lại hành động như vậy và vả lại lúc ấy, Nhật Thiên đang trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo. Anh chỉ đơn giản là đột nhiên muốn gọi cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-vua-hay-troi-nang-dep/3516220/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.