Nhật Thiên nhìn lên tủ rượu, số lượng cũng không còn nhiều lắm vả lại phải mang về cho Dương hai bình nữa. Nhật Thiên nghĩ một chút, hình như có gì đó không đúng lắm, hai người này trông rất giống dân kinh doanh vậy mà lại mang mấy thứ rượu rởm như thế này đến đây chào hàng:
- Đợi một chút, anh viết địa chỉ vào giấy này đi. Sáng mai dì của tôi sẽ đưa qua.
- Không cần đâu, chúng tôi có đi xe tới. Nhân tiện cậu giúp chúng tôi giới thiệu thêm vài loại đi.
Nhật Thiên nhún vai, xem ra hôm nay bán được đắt hàng rồi. May mà dì Thu không quyết định cho đóng cửa sớm ấy chứ. Nhật Thiên đi ra ngoài, chỉ vào từng loại từng loại một mà trước đây anh đã từng được uống qua. Dù sao thì rượu trái cây loại nào cũng ngon.
Nhật Thiên nói đến loại nào, người thanh niên kia có vẻ cũng rất chú ý nghe và để tâm. Chỉ cần Nhật Thiên vừa dứt câu thì anh ta liền ngay lập tức chốt đơn:
- Anh chưa nếm thử, sao loại nào cũng muốn mua vậy?
Nhật Thiên khoanh tay, ít nhất cũng phải biết rằng nó có hợp khẩu vị hay không chứ:
- Ông chủ của tôi tin tưởng vị giác của cậu.
Với câu trả lời thế này, Nhật Thiên không biết nói gì hơn. Loay hoay đi qua đi lại một hồi, chỉ nhìn thoáng qua còn tưởng rượu trong cửa hàng đã vơi đi một nửa ấy chứ. Sau khi Nhật Thiên đóng gói hàng cẩn thận, tiền bạc cũng đã được tính toán xong xuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-vua-hay-troi-nang-dep/3515542/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.