Cho nên… cậu có số tiền như này là nhờ vào công thức ủ rượu trái cây á? Thật hay đùa vậy?Nhật Thiên gật đầu, có bằng chứng là số tiền này thì đương nhiên là thật rồi, ngay cả chính bản thân của Nhật Thiên cũng đang còn chẳng tin được đây. Trên đời này thật sự có người chịu chi đến mức này à?
Dương lật một tờ năm trăm nghìn việt nam đồng lên xem thử, xem qua xem lại một hồi rồi mới đặt xuống bàn:
- Cậu bán hết luôn à?
Nhật Thiên lắc đầu:
- Chưa được một nửa.
Đột nhiên có được tiền theo cách dễ dàng thế này, Nhật Thiên cứ cảm thấy lo lo thế nào đấy. Vả lại sếp của Thanh cũng là một tên đáng gờm. Nhật Thiên vươn vai ngáp to một cái:
- Vậy là cậu không định về nhà thật à?
Dương đưa mắt lườm lườm Nhật Thiên rồi lại dùng tay chỉ vào mấy vết bầm tím ở khắp gương mặt của mình. Nhật Thiên gật đầu, xem như là người này định ở lì lại để đón Tết luôn đây mà, hèn gì cái hôm đi chợ lại háo hức rồi mua nhiều đồ như thế, ngôi nhà xem như cũng trang trí được một nửa rồi:
- Được thôi, cứ ở lại đây đi. Có cậu ở nhà thì tôi đỡ lo hơn.
Dương nghe mấy lời này của Nhật Thiên cảm giác như lại có chuyện gì đó sắp xảy ra. Dương hỏi:
- Nói vậy là sao? Tính làm gì?
Nhật Thiên hít vào một hơi:
- Còn tính làm gì nữa? Ban nãy trước khi về nhà tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-vua-hay-troi-nang-dep/3552360/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.