Hàn Bình An cùng Hàn Trí Nhân đến đúng lúc Tô Như Ý nói về chống lưng của Diệp Chi Lan, cả hai anh em đều nhếch môi cười khẩy một tiếng, khinh thường mấy người được xem là chống lưng của cô.
Mở miệng là nói là bảo vệ, chống lưng cho cô thế mà cũng chính họ làm tổn thương cô nặng nề, chả có mấy ai thật sự để ý đến cảm xúc của Diệp Chi Lan cả.
Hàn Bình An nghiêng đầu khẽ nói với anh trai của mình: "Mấy cái chống lưng đó ngoại trừ chú Minh Trí thì chả có ai ổn cả, gia thế của mấy người đó gộp lại còn không bằng Hàn gia của chúng ta, một mình gia tộc chúng ta đã đủ đè chết bọn họ rồi. Anh cả! Chúng ta có nên ra mặt giúp chị Chi Lan trút giận không?"
"Không cần, mấy người đó bị doạ sợ rồi không cần đến chúng ta đâu, Hàn gia chúng ta ra mặt có khi lại khiến cho
Chi Lan gặp rắc rối." Hàn Trí Nhân khẽ lắc đầu, chậm rãi đáp lại.
Diệp Chi Lan đưa mắt nhìn những người đang bảo vệ mình, nghe xong cô cảm thấy mình có những chống lưng cũng ghê gớm đó chứ, có thể đối với người khác thì rất thích, rất hạnh phúc nhưng với cô thì cô không.
Diệp Chi Lan im lặng xoay người đi ra khỏi đám đông, cô tìm cho mình chỗ ngồi trong một góc rồi ngồi xuống để tránh xa sự đời.
Lương Minh Trí cùng Lương Bình, Lương Hinh, Đường Diễm Tinh lần lượt tiến đến ngồi xuống xung quanh của
Diệp Chi Lan, Tô Như Y, Lê Hiểu Tâm, Lạc Huyền Anh cùng Diệp Vĩnh Hi cũng đi về phía đó cố gắng tìm một chỗ ngồi gần Diệp Chi Lan nhất có thể.
Trác Dương Kỳ sợ làm chướng mắt Diệp Chi Lan nên anh chọn một chỗ cách cô một khoảng xa nhưng vẫn có thể dễ dàng quan sát người mình thương.
Lương Hinh nhìn bác cả của mình rồi lại nhìn Diệp Chi Lan: "Thật không ngờ cha nuôi của cậu lại là bác cả của mình, như vậy tốt quá rồi chúng ta đã thân nay càng thêm thân, bây giờ chúng ta là người một nhà."
Lương Bình cười nhẹ, có chút hiếu kỳ, tò mò muốn biết cơ duyên nào lại khiến cho hai người thành cha con: "Bác cả! Bác và Chi Lan đã gặp nhau như thế nào vậy ạ? Cháu tò mò muốn biết nguyên nhân nào khiến một người khó tính như bác lại chịu làm cha nuôi của Chi Lan."
Không phải Diệp Chi Lan không tốt, mà là anh hiểu rõ tính cách của bác cả mình, ông nghiêm khắc, khó tính trước giờ cũng không thích gần gũi với ai quá mức. Vài năm trở lại đây ông đã thay đổi khá nhiều nhưng trước đó nữa thì không, bác cả của anh luôn đề phòng tất cả mọi người, luôn cô độc không muốn ai bước vào cuộc sống của ông cả.
Chính vì điều này mà Lương Bình đã rất bất ngờ khi ông nhận con gái nuôi, hơn nữa trông có vẻ còn rất cưng chiều.
Lương Minh Trí mỉm cười cất giọng nói: "Bác và Chi Lan vô tình gặp nhau ở gần biên giới nước P, bác ấn tượng với sự kiên cường, mạnh mẽ của Chi Lan nên muốn nhận làm học trò, nhưng Chi Lan không đồng ý sau đó lại trải qua một số chuyện nên bác nhận Chi Lan làm con gái nuôi luôn."
Ông biết con gái của mình không muốn nhắc đến quá khứ kinh hoàng kia nên ông cũng chỉ nói sơ qua cho mọi người biết vậy thôi.
Tất cả mọi người đang ổn định chỗ ngồi để chuẩn bị bắt đầu cho buổi đấu giá từ thiện thì Diệp Chi Lan bất ngờ nhận được cuộc gọi từ cô Trinh viện trưởng của cô nhi viện. Sau khi nghe máy xong cô vui mừng báo cho cha nuôi cùng bạn bè mình biết: "Cô Trinh vừa mới gọi điện báo cho con biết là có một người đã liên lạc nói là muốn xây lại và hỗ trợ cho cô nhi viện. Cô Trinh vừa cảm ơn sự giúp đỡ xong thì người đó đã ngay lập tức tiến hành sửa chữa lại khu nhà ở. Không những thế người đó còn ngỏ ý giúp đỡ để tất cả đứa trẻ ở đó đều có thể đến trường."
"Thật sao? Như vậy thì quá tốt rồi." Đường Diễm Tinh vui mừng, không ngờ còn có người tốt đến như vậy, số tiền mà họ chi ra không nhỏ đâu, đã giàu lại còn tốt đến mức này thì thật sự rất hiếm có.
Trác Dương Kỳ thấy Diệp Chi Lan vui vẻ anh cũng vui vẻ, anh cảm thấy quyết định giúp đỡ cô nhi viện, hỗ trợ bọn trẻ học đến khi tốt nghiệp cấp ba là một quyết định vô cùng đúng đắn.
Phan Lạc Dư thấy Trác Dương Kỳ mỉm cười như thế liền biết người tốt trong miệng của Diệp Chi Lan là ai rồi:
"Người hào phóng ra tay giúp đỡ cô nhi viện của Chi Lan là cậu đúng không?"
Trác tổng không trả lời chỉ mỉm cười, đôi mắt luôn hướng về phía của cô. Thẩm An Ca bật cười lên tiếng: "Không chỉ có vậy đâu, Dương Kỳ còn lấy danh nghĩa công ty của chúng ta để đầu tư cho công ty du lịch của Chi Lan, cậu ấy đã hao tâm tổn trí đến mức sợ em ấy nghi ngờ mà không dám giúp đỡ một lượt đấy. Giúp cho cô nhi viện xong thì khoảng một tuần sau cậu ấy mới đầu tư vào công ty đó, trước mắt chỉ giả vờ đàm phán này kia thôi.
Tô Như Ý mới di chuyển qua chỗ hội bạn thì nghe được mấy lời này, chuyện này cô đã biết rồi nhưng cô lại mới biết một chuyện khác, cái này chỉ vô tình biết thôi: "Chưa hết đâu, hai cậu có biết người thật sự đứng sau buổi đấu giá này là ai không? Là người bạn đang ngồi giữa hai người đó."
Thẩm An Ca cùng Phan Lạc Dư giật mình kinh ngạc, hai mắt mở to nhìn Trác Dương Kỳ. Thẩm tổng nhướng mày suy đoán: "Dương Kỳ! Cậu đừng nói với tớ là cậu tổ chức buổi đấu giá từ thiện này chỉ vì muốn gặp Chi Lan thôi đấy nha?"
Trác Dương Kỳ khẽ gật đầu thay cho câu trả lời, anh đã cố tình mời Đường Diễm Tinh và Lương Hinh bởi vì anh biết với tính cách của hai người các cô thì nhất định sẽ kéo Diệp Chi Lan đi cùng, Chi Lan của anh nhất định sẽ đi vì tấm lòng thương người, muốn giúp đỡ những đứa trẻ khó khăn.
Trác tổng tổ chức buổi đấu giá này không chỉ vì muốn gặp người thương mà còn muốn dùng số tiền đấu giá được đi giúp đỡ những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn, tất cả công việc từ thiện đều được thực hiện dưới danh nghĩa của Diệp Chi Lan.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]