Buổi đấu giá kéo dài hơn hai giờ đồng hồ mới kết thúc, Lê Hiểu Tâm nhân lúc Diệp Chi Lan vẫn chưa rời đi mà vội tiến đến nói: "Di Nguyệt! Cha mẹ sau khi biết tin em vẫn còn sống thì rất vui mừng, hai người họ muốn gặp mặt em, em có thể..." 
"Không thể, hiện tại tôi không có thời gian và tôi cũng không muốn gặp mặt ai cả, còn nữa tên tôi là Chi Lan không phải Di Nguyệt, mong chị không gọi nhầm tên tôi nữa." Diệp Chi Lan ngắt lời của Lê Hiểu Tâm, nếu nói cô hận Lê Hiểu Tâm một thì cha mẹ là người cô hận mười, ký ức đó vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong đầu cô được. 
Lạc Huyền Anh biết Diệp Chi Lan hận Lê gia nhưng cũng không thể hận đến mức này chứ, gặp một lần thì có làm sao? Cô khẽ chau mày lên tiếng: "Chi Lan! Chị biết em hận vì chuyện năm đó nhưng cũng không đến mức..." 
Nhắc đến chuyện năm đó Diệp Chi Lan lại giận dữ, căm phẫn, đôi mắt của cô trở nên sắc lạnh đến mức nếu có thể giết người bằng ánh mắt thì bọn họ đã chết từ lâu rồi: "Chị biết cái gì mà nói! Chị có từng hiểu được cảm giác bị chính cha mẹ và chị gái của mình bỏ rơi chưa? Vào khoảnh khắc sinh tử bọn họ chỉ ôm đứa con gái lớn chạy đi mà quên mất đứa con gái nhỏ, khiến cho đứa bé đó suýt nữa thì mất mạng." 
Đường Diễm Tinh nhíu mày tiến lên một bước đứng che chắn chi Diệp Chi Lan, khó chịu ra mặt: "Tôi không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-vao-mua-ha/3749404/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.