Tony hiển nhiên hiểu ý tứ của câu phía sau của gã D là gì, cậu ta tức giận quay qua nắm cổ áo của gã: "Ai cho phép ông làm tổn hại đến chị ấy? Cho dù tôi có thích chị ấy đến cỡ nào cũng sẽ không bao giờ làm ra cái chuyện hèn hạ như thế. Tôi cảnh cáo ông lần đầu cũng như lần cuối, nếu như ông còn dám làm ra mấy chuyện như thế này nữa thì đừng trách tôi, cho dù ông có là cánh tay đắc lực của cha tôi tôi cũng sẽ không tha cho ông đâu."
Nói dứt câu, Tony đẩy mạnh gã D ra: "Bây giờ ông cút ra ngoài ngay lập tức cho tôi."
Gã D không nói gì chỉ cúi đầu nhận lỗi sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, gã chỉ muốn giúp cậu chủ của mình một tay thôi nào có ngờ cậu chủ xưa nay ăn chơi lại thật sự nghiêm túc với cô gái đó, xem ra Tony không chỉ đơn thuần thích cô gái đó nữa rồi, gã phải đem chuyện này báo lại cho ông chủ biết mới được.
Tony chậm rãi tiến về phía giường, cậu ta ngồi xuống dưới giường, chống tay ngắm nhìn Diệp Chi Lan, ngắm thôi chưa đủ Tony còn vươn tay vén nhẹ tóc mái của cô ra phía sau, không ngừng vuốt ve gương mặt của cô, thì thầm vào tai: "Chi Lan! Chị lại đau lòng vì Trác Dương Kỳ nữa sao? Đôi mắt của chị vẫn còn hơi sưng đây này. Nếu chị đã đau lòng như vậy hay là em giúp chị giết chết tên khốn đó để chị không còn rơi nước mắt vì hắn nữa, giống như em đã từng làm với Trác Văn Kiệt vậy, có được không?"
Vừa nói ánh mắt của cậu ta lộ rõ sự độc ác, Trác Văn Kiệt tuy không phải do chính tay Tony giết nhưng cậu ta cũng góp một phần nào đó vào cái chết của Trác đại thiếu gia.
Sở cảnh sát
Trác Dương Kỳ đến gặp cháu trai của mình, chưa kịp gặp Trác Hiểu Phong đã chạm mặt Diệp Khởi Dương. Đội trưởng Diệp vừa thấy Trác tổng liền đanh mặt, cặp mắt đằng đằng sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống.
Trác Hiểu Phong đang cầm tách cà phê, nhìn thấy cảnh tượng này cậu sợ nếu mình còn chậm chạp thì lát nữa sẽ có cảnh đánh nhau mất, cậu vội đặt tách cà phê lên bàn rồi đi nhanh tới kéo chú út của mình ra ngoài.
"Tại sao đột nhiên chú lại đến đây? Chú đã giải quyết xong mọi chuyện với Chi Lan rồi?" Trác Hiểu Phong cất giọng hỏi ngay sau khi kéo chú mình thoát khỏi tầm mắt của Diệp Khởi Dương.
"Cứ cho là vậy đi." Trác Dương Kỳ khẽ gật đầu đáp lại, vẻ mặt ảo não, thoáng buồn. Anh mở miệng hỏi về chuyện của Diệp Chi Lan: "Hiểu Phong! Cháu là bạn của Chi Lan nhiều năm rồi, cháu là một trong những người bạn hiểu rõ Chi Lan nhất, cháu có thế nói cho chú biết mọi sở thích của Chi Lan không? Em ấy thích ăn gì, không thích ăn gì, thích mùa nào, thích màu gì, môn học mà em ấy giỏi nhất là môn nào?"
Trác Hiểu Phong nghe đến đây thì cảm thấy có gì đó cấn cấn rồi, cậu nhướng mày đoán được đã có chuyện gì xảy ra trong buổi gặp mặt khi nãy rồi: "Chú đừng nói với cháu là chú muốn theo đuổi Chi Lan lại từ đầu đấy nha?"
Thấy chú út của mình gật đầu cậu lại hỏi tiếp: "Chi Lan đã hỏi chú mấy câu chú vừa hỏi cháu đúng không? Chú đã trả lời như thế nào?"
"Chú đã trả lời rằng màu Chi Lan thích nhất là màu xanh dương, món ăn ghét nhất là cơm cuộn, thích ăn nhất là thịt nướng, thích nhất là mùa đông, môn em ấy giỏi nhất là môn toán."
Trác thiếu gia mở to hai mắt nhìn Trác Dương Kỳ rồi vỗ trán bó tay với chú út của mình, lần này hết cứu được rồi, cậu thở dài đính chính lại mọi thứ: "Màu Chi Lan thích nhất không phải là màu xanh dương mà là màu đỏ, sở dĩ cậu ấy thích màu đỏ là vì cuộc đời cậu ấy đã gặp nhiều điều không may rồi, cậu ấy chọn màu đỏ là muốn mình gặp may mắn hơn."
Trác Dương Kỳ bất ngờ trước lời của Trác Hiểu Phong, từ trước đến giờ anh luôn thấy cô hay mặc quần áo màu xanh dương, cái gì cũng ưu tiên màu xanh trước cứ ngỡ cô có cùng sở thích với mình hóa ra...
"Chi Lan đã từng rất cực khổ, trải qua vô số chuyện không hay nên cậu ấy không hề ghét bất cứ món ăn nào cả, nhưng nếu nói ở mức độ không thích thì Chi Lan không thích mấy món có mùi quá nặng. Món cậu ấy thích nhất không phải là thịt nướng mà là gà rán. Mùa mà Chi Lan yêu thích không phải là mùa đông mà là mùa hạ, bởi vì đó là mùa mà cậu ấy đã gặp chú lần đầu tiên. Môn cậu ấy giỏi nhất không phải là toán, Chi Lan không nhạy với mấy con số, không phải là kiểu người học sẽ hiểu ngay, nhớ ngay, thành tích học tập hiện giờ của Chi Lan đều là sự cố gắng, nỗ lực ngày đêm của cậu ấy, Chi Lan giỏi nhất là thể thao."
Trác Dương Kỳ bị đưa từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, nhớ lại lần đầu gặp nhau quả thật là vào mùa hạ. Anh chưa từng thật sự cố gắng hiểu Diệp Chi Lan, anh luôn nhìn qua vẻ bề ngoài rồi tự cho rằng như thế, càng nghe anh càng cảm thấy bản thân không hề xứng với tình yêu của cô dành cho mình.
Trác thiếu gia thấy chú út của mình lại rơi vào trầm tư, nhìn bộ dạng là biết chú út đang cảm thấy có lỗi với bạn thân cậu vô cùng. Trác Hiểu Phong lắc đầu bất lực, nói: "Cháu nghĩ chú nên từ bỏ đi, với tính cách của Chi Lan thì một khi cậu ấy đã buông bỏ rồi thì khó mà chấp nhận chú một lần nữa. Bình thường cậu ấy có thể phân vân nhiều thứ, nhưng một khi đã quyết định thì không ai có thể thay đổi đâu."
"Chú biết mình nên làm gì mà, chú sẽ không làm phiền Chi Lan nữa đâu." Trác Dương Kỳ nở một nụ cười nhàn nhạt đáp lại, anh không theo đuổi lại, không làm phiền cuộc sống của Diệp Chi Lan nhưng anh vẫn sẽ cố gắng làm mọi thứ cho cô, làm một cách âm thầm nhất.
Diệp Khởi Dương đứng cách đó không xa nghe được cuộc đối thoại giữa Trác Dương Kỳ và Trác Hiểu Phong thì cũng kinh ngạc không kém, không chỉ Trác Dương Kỳ không hiểu rõ Diệp Chi Lan mà ngay cả anh cũng không hiểu rõ, không biết gì cả.
Nhìn không ra đứa em gái mỏng manh yếu đuối của anh lại giỏi thể thao, anh thật muốn nhìn thấy dáng vẻ em gái mình chơi thể thao ra sao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]