Sáng hôm sau, Diệp Chi Lan vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Trác Dương Kỳ ngồi ở chiếc ghế sô pha dài bên cạnh giường, anh gõ máy tính làm việc vô cùng chăm chú, Trác Hiểu Phong đúng là không nói đùa, thật sự kêu anh đến trông chừng cô.
Tô Như Ý cùng Thẩm An Ca và Phan Lạc Dư cũng có mặt, có tận bốn người trông chừng Diệp Chi Lan khó mà có thể trốn đi được.
Trác Dương Kỳ thấy bạn gái của mình đã tỉnh liền đứng dậy lấy cháo cho cô ăn. Diệp Chi Lan rất bám anh, có thể ở cạnh anh mọi lúc mọi nơi là điều cô mong muốn bấy lâu nhưng không phải là bây giờ.
Diệp Chi Lan cười gượng, hỏi anh và mọi người: “Sao hôm nay mọi người lại có mặt ở đây hết vậy? Mọi người không ai đi làm sao? Dương Kỳ! Không phải anh rất bận sao? Còn cả ba người nữa, ai nấy đều là nhân vật lớn, bận đầu tắt mặt tối cơ mà.”
Tô Như Ý tiến đến nựng cằm của Diệp Chi Lan, ánh mắt cực kỳ cưng chiều đáp: “Công việc thì làm sao có thể quan trọng bằng hoa lan nhỏ của chúng ta được chứ, chị sẽ chăm sóc cho em đến khi em xuất viện luôn.”
Khóe môi của Diệp tiểu thư giật giật liên tục, cô đưa mắt nhìn Trần Hà và Trần Ly, cũng may là cô cùng hai anh em Trần Ly bàn bạc, tính toán trước rồi không thì khỏi đi luôn.
Trác Dương Kỳ thấy bạn gái của mình ăn cháo lâu, ăn mãi chỉ mới vơi bớt một phần, anh dừng công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-vao-mua-ha/3573386/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.