Đường Diễm Tinh hít một hơi thật sâu cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Chỉ là ra ngoài dạo một chút? Bây giờ chú thử lấy điện thoại gọi cho Chi Lan thử đi, xem có liên lạc được với cậu ấy không? Còn chị, chị hãy liên lạc cho hai anh em Trần Hà thử xem.”
Trác Dương Kỳ và Diệp Vĩnh Hi không hiểu ý của Đường Diễm Tinh nhưng vẫn lấy điện thoại ra gọi, không gọi được, không liên lạc được cho ai cả. Trác Dương Kỳ nhíu mày hỏi: “Chuyện này là sao? Chi Lan...”
“Cậu ấy trốn viện rồi, cháu và Hiểu Phong đã biết trước Chi Lan sẽ trốn viện nên mới nhờ chú đến trông chừng cậu ấy, cuối cùng tốn công vô ích.” Đường Diễm Tinh thở dài cất giọng nói, bây giờ có lẽ cả ba người họ đã lên máy bay hết rồi, cản gì nữa.
“Diễm Tinh! Nếu em đã biết Chi Lan trốn viện rồi thì chắc chắn em biết em ấy đang ở đâu đúng không? Với lại vì sao em ấy lại phải trốn viện?” Diệp Vĩnh Hi lo cho em gái, sức khỏe chỉ mới hồi phục được một chút, trên người vẫn còn mẩn đỏ vậy mà lại đi trốn viện, đứa em gái này của cô thật khiến người khác phải đau đầu, lo lắng mà.
“Em biết cậu ấy đang ở đâu, biết rất rõ lý do tại sao cậu ấy lại trốn viện nhưng em không thể nói được. Bây giờ chúng ta chỉ có thể cầu mong Chi Lan bình an vô sự quay về đây mà thôi.” Đường Diễm Tinh không biết phải nói làm sao, cô không thể nào nói ra mọi chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-vao-mua-ha/3573387/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.