Chương trước
Chương sau
Ở bên ngoài, mọi người chờ đến sốt ruột, đứng ngồi không yên, Tô Như Ý cùng Thẩm An Ca, Phan Lạc Dư cũng có mặt, Diệp Khởi Dương nhíu mày đi qua đi lại, chợt hỏi Trần Hà: “Rốt cuộc là Chi Lan bị dị ứng với cái gì thế? Từ trước đến giờ em ấy có bị dị ứng với cái gì đâu.”

Trác Hiểu Phong nghe thế thì nóng máu hết cả người, vốn dĩ cậu đã không ưa gì mấy người Diệp gia, bây giờ càng ghét hơn: “Chi Lan bị dị ứng với tôm, hai người là anh chị của cậu ấy vậy mà lại không biết chuyện này?”

Diệp Khởi Dương, Diệp Vĩnh Hi trầm mặc, quả thật hai người không hề biết chuyện này, cứ nghĩ Diệp Chi Lan không thích ăn tôm thôi.

Không chỉ có hai anh em Diệp gia mà ngoại trừ Tô Như Ý thì những người khác cũng không hề biết. Đường Diễm Tinh bình tĩnh hơn Trác Hiểu Phong một chút, cô lên tiếng: “Chi Lan bị dị ứng với tôm rất nặng, đừng nói là ăn một con chỉ cần cắn một miếng rất nhỏ thôi cũng đủ khiến cậu ấy rơi vào tình trạng nguy kịch, nặng hơn chính là mất mạng. Em nói điều này ra là để cho mọi người ghi nhớ kỹ và sau này quan tâm cậu ấy nhiều hơn.”

Đèn phòng cấp cứu đã tắt, bác sĩ từ bên trong bước ra thông báo tình hình, khi nghe hai chữ đã ổn mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ vô cùng.

Diệp Chi Lan nằm ở phòng bệnh VIP đến chiều cha mẹ của cô mới xuất hiện, hai ông bà tỏ ra đau lòng, lo lắng cho đứa con gái út của mình. Trác Hiểu Phong nhìn thấy cảnh này mà chướng cả mắt, nếu không phải có chú út cùng những người khác ở đây thì cậu đã mắng thẳng hai con người giả tạo này rồi.

Diệp tiểu thư tỉnh lại nhìn thấy mọi người vây quanh mình thì mở to hai mắt, có cần nhìn cô thế không? Tô Như Ý cười nhẹ lên tiếng: “Mọi người đừng có vây quanh em ấy như vậy nữa, nhìn vừa ngột ngạt vừa thấy sợ đấy.”

Mọi người dần tản ra, Trác Dương Kỳ nắm tay của Diệp Chi Lan, vẻ mặt cực kỳ hối lỗi: “Anh xin lỗi.”

“Không sao, là do em không nói cho anh biết trước.” Diệp tiểu thư cười nhẹ, khẽ đáp lại.

Diệp Vĩnh Hi hỏi han, kiểm tra sức khỏe cho em gái của mình, sau khi kiểm tra xong mọi người bắt đầu bàn nhau việc ở lại qua đêm để chăm sóc cho Diệp Chi Lan mặc cho Diệp Chi Lan đã nói là không cần.

Trác Hiểu Phong và Đường Diễm Tinh giơ tay xung phong ở lại, Đường Diễm Tinh thấy Tô Như Ý định mở miệng thì ngay lập tức chặn lại: “Em nhớ ngày mai chị phải phỏng vấn tuyển thêm nhân viên còn phải kiểm tra sổ sách, chị ở đây chăm sóc cho Chi Lan thì làm sao có sức cho công việc ngày mai?”

Tô Như Ý khẽ cười, chịu thua Đường Diễm Tinh rồi, cô không giành nữa. Diệp Vĩnh Hi tối nay trực ở bệnh viện nên cô không cần phải tranh giành làm gì, Diệp Khởi Dương muốn ở lại chăm sóc cho em gái nhưng chưa kịp nói ra đã bị Trác Hiểu Phong chặn trước: “Đội trưởng! Anh không thể ở đây chăm sóc cho Chi Lan được, sắp tới chúng ta phải đi làm nhiệm vụ, anh là đội trưởng là người vất vả nhất trong đội, anh phải nghỉ ngơi để có sức.”



Hà Mộng Đình thấy con trai của mình dường như là không đồng ý với Trác Hiểu Phong, vẫn muốn ở lại thì vội lên tiếng tiếp lời: “Hiểu Phong nói đúng đó, con thân là đội trưởng dẫn dắt cả một đội, con không thể để bản thân của mình quá mệt mỏi được, như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc.”

Diệp Nghệ Tường nghiêm mặt cất tiếng: “Đừng có tranh giành với nhau nữa, cứ để Diễm Tinh với Hiểu Phong ở lại đi.”.

Khóe miệng của Trác Hiểu Phong giật giật, không hiểu sao mỗi lần Hà Mộng Đình với Diệp Nghệ Tường mở miệng là cậu lại muốn mắng người, thân là cha mẹ mà hai người bọn họ không hề có ý định ở lại chăm sóc cho con gái của mình, còn thua cả người ngoài.

Mọi người ở lại thêm một chút thì đi về, Trác Dương Kỳ ở lại chăm sóc cho cô đến tận tối muộn mới về. Trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người, Trác Hiểu Phong ôm gối cùng chăn đi đến ghế sô pha, còn chưa kịp nằm xuống thì nghe thấy tiếng mở cửa, đôi mày của cậu và Đường Diễm Tinh nhíu chặt lại khi thấy Hà Mộng Đình bước vào.

Thấy mẹ của mình nhìn mình Diệp Chi Lan liền hiểu ý bảo hai người bạn của mình đi ra ngoài một chút. Trác Hiểu Phong, Đường Diễm Tinh miễn cưỡng đi ra bên ngoài nhưng vẫn cố đứng ở gửi lắng tai nghe xem Hà Mộng Đình muốn nói gì với Diệp Chi Lan.

Hà Mộng Đình nhìn Diệp Chi Lan bằng cặp mắt sắc bén chất vấn: “Có phải con cố tình để cho mình bị dị ứng để khỏi đến tỉnh K có đúng không?”

Trác Hiểu Phong ở bên ngoài vừa nghe xong thì tức đến mức đầu muốn bốc khói, sôi cả máu. Cậu mở toang cánh cửa bước vào, lớn tiếng quát: “Bà Diệp! Bà có thấy ai lấy tính mạng của mình ra để làm mấy trò như thế không hả? Bà có biết cậu ấy bị dị ứng với tôm nặng đến mức chỉ ăn một chút thôi nếu không cấp cứu kịp thời sẽ mất mạng không hả?”

Đường Diễm Tinh kéo tay của Trác thiếu gia lại, cô cố giữ bình tĩnh nhưng nếu Hà Mộng Đình còn ở đây nói thêm gì nữa chắc cô cũng không kiềm chế được mất: “Bà Diệp! Bây giờ đã muộn lắm rồi, Chi Lan cần phải nghỉ ngơi, mời bà rời khỏi đây cho. Nếu bà cứ ngoan cố ở đây làm phiền cậu ấy thì tôi sẽ không ngại nói cho tất cả mọi người biết sự thật đâu.”

Hà Mộng Đình lườm cả ba người, cố kiềm chế cơn tức giận, hậm hực rời đi, trước khi đi bà không quên quăng cặp mắt đầy sắc lạnh, cảnh cáo Diệp Chi Lan. Diệp tiểu thư đương nhiên là hiểu ánh mắt đó là có ý gì, cho dù thế nào thì đến ngày hôm đó cô cũng phải đi. Diệp Nghệ Tường và Hà Mộng Đình đối xử tệ với cô nhưng Diệp Khởi Dương thì không, hơn nữa đây là nhiệm vụ của cô.

Trác Hiểu Phong hít thở thật sâu, nén cơn tức của mình xuống: “Chi Lan! Tớ nói cho cậu biết tối mai cậu không được đến tỉnh K, cậu phải ở đây, ngày mai tớ sẽ nhờ chú út đến chăm cậu cả ngày luôn để cậu khỏi đi đâu.” Lần này bạn thân của cậu mà cứng đầu, kiên quyết đi thì cậu sẽ thật sự tức giận.

Diệp Chi Lan im lặng chỉ cười cười với hai người bạn thân của mình, một khi cô đã muốn đi đâu rồi thì có trời mới cản được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.