Sáng hôm sau, vừa mới đi tới cửa công ty thì bỗng đâu một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ởtrước mắt, trái tim Tô Duyệt như quặn thắt lại, tay bất giác cũng siếtthành nắm đấm.
Tô Duyệt chuyển mắt sang hướng khác, tính xem nhưkhông thấy mà đi qua luôn, nhưng Thẩm Gia Dũng đã giữ tay cô lại nhỏgiọng nói, "Tiểu Duyệt, đến quán cà phê ngồi với anh một lát đi."
Tô Duyệt ngẩng đầu nhìn Thẩm Gia Dũng với sắc mặt mệt mỏi, chắc hẳn anh ta mới từ đồn cảnh sát ra rồi tới đây luôn.
Thẩm Gia Dũng đang nắm tay cô, nhưng cô lại có cảm giác giữa bọn họ có mộtkhoảng cách thật xa, xa tưởng như không thể nào với tới.
Thật không ngờ, người mới hôm qua còn ở bên nhau lại có thể chỉ trong một đêm mà đã trở nên quá xa xôi và lạ lẫm như thế
"Tiểu Duyệt, đừng từ chối anh!" Thẩm Gia Dũng giống như cầu xin hơn là mời,đôi mắt rõ ràng áy náy tránh né, cuối cùng dời mắt nhìn xuống dưới mặtđất, Tô Duyệt lạnh nhạt đáp, "Ừ."
Trong quán cà phê, khi phục vụ đem thực đơn đưa tới trước mặt Tô Duyệt cô xem hồi lâu mới nói, "Cho một ly Espres¬so."
Thẩm Gia Dũng hơi ngỡ ngàng, "Tiểu Duyệt, anh nhớ em đâu có biết uống cà phê."
"Mọi thứ rồi cũng sẽ có lúc thay đổi, nếu không uống cà phê thì làm sao biết được hương vị của nó còn hấp dẫn hơn cả trà hương lài." Tô Duyệt nóilời đầy ngụ ý, dường như Thẩm Gia Dũng cũng đã nhận ra được sự khác lạ,vẻ mặt cũng trở nên ngượng nghịu và không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-tinh-yeu-dich-thuc/17402/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.