Sau khi hoàn tất thủ tục xuất viện, Mộc Tử kết thúc chuyến đi ngắn ngày tới Cam Túc.
Tôn Canh đưa Mộc Tử về nhà cô.
Ngôi nhà cũ không có thang máy, Mộc Tử vật lộn với đôi nạng.
“Em đợi ở đây. Đưa chìa khóa cho anh lên cất hành lý trước.”
Mộc Tử đưa chìa khóa cho anh: “Phòng 402”.
Tôn Canh một tay cầm túi, sải bước lên cầu thang.
Mộc Tử chống nạng, dò dẫm từng bước lên lầu.
Tôn Canh quay xuống: “Đừng nhúc nhích. Cẩn thận lại đau.” Anh khom lưng xuống trước mặt cô, “Anh cõng em lên.”
“Không, không cần đâu.”
“Mau lên đây.”
Mộc Tử nhẹ nhàng nằm lên lưng Tôn Canh, hai tay nhẹ nhàng áp vào lưng Tôn Canh, cố gắng giữ khoảng cách với Tôn Canh.
Tôn Canh đi từng bước lên trên.
“Tôi rất nặng ha.”
“Không đâu.”
“Nếu mệt thì anh nói, dừng lại nghỉ đã.”
“Ừ.”
Tôn Canh bước lên cầu thang vững vàng, Mộc Tử có thể ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ từ áo sơmi của anh. Ánh nắng chiều hắt qua song cửa sổ chiếu lên bóng hai người trên tường, rất gần rất gần.
Hai người vào phòng, Mộc Tử hơi xấu hổ: “Ở đây hơi lộn xộn, hơn nữa lâu rồi không có ở nhà nên bụi bặm.”
“Em ngồi đi, anh thu dọn chút.”
“Không cần.” Mộc Tử vội ngăn lại, “Tôi sẽ tự làm.”
“Bây giờ em không tiện cử động, anh giúp sắp xếp lại để em không phải đi tới đi lui, em nghỉ ngơi đi.”
Mộc Tử ngồi trên sofa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-ngay-mai/2466673/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.