Mộc Tử dần có tiếp xúc với Tôn Canh nhiều hơn.
Tôn Canh tan làm thường sẽ về nhà, dẫn Nini qua chỗ cô, hai người xem tivi, ăn uống, trò chuyện, hai ba tiếng sau Tôn Canh lại lái xe về nhà.
Mộc Tử nghĩ không biết thế này có phải là đang hẹn hò với nhau hay không? Nhưng chủ đề trò chuyện của hai người rất bình thường, không hề có mập mờ.
Tôn Canh nhìn Mộc Tử chuyển khoản trên máy tính, thuận miệng hỏi: “Em thích mua đồ online không?”
“Không phải.” Mộc Tử cúi đầu tiếp tục nhập mật khẩu, “Chuyển tiền sinh hoạt cho hai đứa bé tôi bảo trợ.”
Tôn Canh nhớ lời Mộc Tử từng nói: “Em vẫn gửi tiền cho chúng?”
“Ừ.”
“Tiền em có đủ để chi không?”
“Cũng không phải số tiền lớn.”
Tôn Canh nhìn Mộc Tử chăm chú: “Bây giờ không có nhiều cô gái như em.”
Mộc Tử cười hì hì.
“Nếu em cần anh hỗ trợ thì cứ nói.”
“Dạ được.”
Điện thoại Tôn Canh reo lên, bấm máy nhận: “Trân Châu.”
“Không cần khách sáo. Tôi không thích ăn món đó lắm, cảm ơn. Thật sự không cần. Ừ, ừ, được, ngày mai tôi đến lấy là được, không cần gửi đâu, bây giờ tôi không có ở nhà, đúng.”
Mộc Tử liếc nhìn Tôn Canh: “Sao vậy?”
“Trân Châu mới ở quê lên, cô ấy mang theo ít đặc sản, nói sẽ chia cho anh một ít.”
“Mai anh đến lấy?”
“Ừ, không có cách khác, cô ấy khăng khăng muốn đưa, anh từ chối không được.” Tôn Canh bỏ điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-ngay-mai/2466672/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.