Dương Dịch Lạc buồn bã trở về kí túc xá, trong đầu liên tục nhớ lại khung cảnh ban nãy. Một lúc là dáng vẻ khóc lóc của cô gái ngày hôm qua, một lúc lại là dáng vẻ gọi anh của cô gái.
Khung cảnh của hai người giống như được định hình trong đầu cô vậy, mãi vẫn không thể rời đi.
Chắc Phó Bác Nhất rất thích cô gái kia nhỉ.
Tin cậy, chu đáo, đều là mọi thứ mà Dương Dịch Lạc chưa từng thấy Phó Bác Nhất biểu hiện khi ở bên cạnh cô.
Trái tim có chút đau khói, Dương Dịch Lạc không kìm nén nổi nữa. Đây là lần đầu tiên cô thích một chàng trai đến như vậy, cô vì anh, gần như làm tất cả mọi chuyện. Cô thích ngủ nướng, nhưng vì anh cô đã dậy sớm, để dỗ dành anh vui vẻ mà chẳng quan tâm chuyện gì khác cả.
Nhưng cô vẫn thua rồi, tình yêu nào có đạo lý để nói cơ chứ.
Khi trở về kí túc xá vào buổi trưa, mọi người đều đang ngủ say. Bởi vì hôm qua cô đột nhiên bị sốt nên tất cả mọi người trong phòng gần như đều vận động, hiện giờ ai ai cũng đang ngủ bù lại.
Bạn thấy đấy, lúc này không phải chỉ có mỗi tình yêu thôi đâu.
Khi cô đẩy cửa vào, bên trong phòng tối om, cửa sổ đã được một tấm rèm cửa dày cộm che lại. Các bạn cùng phòng đều đang hít thở đều đều.
“Vất vả cho các cậu rồi.” Cô nói thầm trong lòng.
Từ bệnh viện ra, Dương Dịch Lạc đã cảm thấy bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-em-vua-hay-dung-luc/3389859/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.