Khi anh chạy đến nơi thì Phó Hoa đã được đưa đến bệnh viện, đang chụp X quang. Sinh viên đụng phải bà ta đang hoảng loạn đứng ở một bên. Khi ngẩng đầu, trông thấy đàn anh của mình, cậu ấy càng xấu hổ hơn.
Đàn anh đối xử với cậu ấy tốt như vậy, đụng ai không đụng, lại đi đụng vào người thân của anh.
Đụng người là không đúng! Cho dù là đi nữa.
“Đàn anh, người nhà của anh? Em xin lỗi, em không cố ý đâu. Em đang lái xe, bỗng nhiên bà ấy xông ra.”
“Tình hình khi đó như thế nào?” Người đụng Phó Hoa là Lâm Bình, đàn em của anh, từng cùng làm chung mấy lần thí nghiệm. Theo anh được biết, ngày thường Lâm Bình không phải người lỗ mãng, sao có thể đụng người được chứ?
Lâm Bình kể lại tình hình: “Em đang lái xe, tốc độ cũng không nhanh, đột nhiên bà ấy lao từ bên cạnh ra, làm em giật cả mình.”
Phó Bác Nhất: “Đừng hoảng, anh đi xem thế nào.”
Khi anh đi vào, Phó Hoa đang ngồi ở một bên than thở. Trông thấy anh thì lạnh lùng nhìn một cái: “Có một số người ấy à, mình nuôi nó, chăm nó từ từng miếng tã, mà giờ chẳng hỏi han gì bà già này, nuôi chó ít ra nó còn sủa với mình vài tiếng.”
Phó Bác Nhất biết bà ta tức giận vì lúc nãy anh không nghe điện thoại, bao nhiêu năm nay anh đã quen với sự mắng nhiếc của bà ta rồi.
“Bà sao rồi? Bị thương chỗ nào không?”
Phó Hoa lạnh lùng đẩy anh ra:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-em-vua-hay-dung-luc/3389858/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.